Chàng Rể Kỳ Quái

Chương 134




Thành phố Giang Tư, trước cửa công ty.

Giang Hải vừa bảo lái xe dừng lại thì lại nghe được một giọng nói bẽn lẽn và sợ sệt.

"Anh gì ơi, mua hoa đi."

Một cô gái rất gầy tầm mười bảy mười tám tuổi.

Đang mặc một chiếc áo hoa đã bạc màu do mặc quá lâu.

Gương mặt xinh đẹp đỏ bừng mỉm cười với Giang Hải.

"Bao nhiêu tiền?" Giang Hải thuận miệng hỏi.

"Năm tệ hai bông." Thấy Giang Hải định mua, giọng nói của cô gái cũng trong trẻo hơn.

Giang Hải cười: "Rẻ vậy sao, cửa hàng bên kia bán đắt hơn nhiều đó.”

"Nếu anh thấy rẻ thì mua nhiều 1 chút đi.” cô gái này đúng là rất biết kinh doanh, đôi mắt sáng lên, dáng vẻ rất thông minh.

"Anh à, anh mua tặng ai vậy? Bạn gái hay vợ..."

Giang Hải lắc đầu: "Nhưng anh là du côn đấy.”

Cô gái thu lại nụ cười, nói cảm ơn rồi xoay người rời đi.

Thông thường những người như Giang Hải sẽ không mua hoa, hơn nữa còn có rất nhiều người sẽ trêu chọc cô.

Giang Hải gọi cô lại: "Cô bé, không đi học à? Sao lại bán hoa dạo vậy?”

Nhìn vẻ mặt bất cần của anh, cô gái trả lời: “Em đang kiếm tiền học đại học đó.”

Giang Hải bỗng sửng sốt, trong lòng cảm thán.

Có những người trước kia chẳng học hành, chẳng nghề ngỗng gì nhưng vẫn có thể đứng trên đỉnh của xã hội.

Có những người dù rất cố gắng nhưng cũng chẳng được gì.

Giang Hải lại nghĩ đến chính mình.

Anh cũng từng phải đứng trên đường kiếm ăn từng bữa một.

"Haizzzz..."

Giang Hải gọi cô gái lại: "Còn tất cả bao nhiêu bông, anh lấy hết.”

"Thật sao?" Cô gái vừa mừng vừa lo, vội vàng đếm: "Còn ba mươi sáu bông. Một trăm tám."

Giang Hải lấy ra hai tờ tiền lớn, đợi lấy tiền thối.

Đây là mua bán, không phải bố thí.

Mỗi một đồng tiền đều là do cô gái đó dựa vào sự cố gắng của chính mình mà kiếm được.

Không ngờ là cô gái đó lại không có tiền lẻ, vẻ mặt ái ngại.

Giang Hải đành phải nói: "Cô đưa lên lầu hộ tôi, tiền thừa coi như là tiền công.”

"Đưa cho Cố Uyển Như của Tập đoàn Uyển Như."

Cô gái kích động mặt đỏ bừng, xác định lại rồi vội vã lên lầu tìm người.

Giang Hải ở dưới đi lòng vòng 2 vòng đợi nhưng vẫn không thấy cô gái đó đi xuống, lúc này mới nghi ngờ đích thân lên lầu xem sao.

Đi vào văn phòng của Cố Uyển Như mới phát hiện, Cố Uyển Như đang nói chuyện với cô gái kia rất vui vẻ.

Cô gái kia tên là Tuệ Thái, lúc còn rất nhỏ cũng từng sống ở khu nhà ngang.

Cô bé còn là hàng xóm tầng trên tầng dưới với Cố Uyển Như nữa.

Vài năm trước cha của Tuệ Thái bị tai nạn xe cộ, dù có bán đi tất cả của cải, nhà cửa cũng không thể cứu được mạng của cha cô, mẹ thì tái giá.

Từ đó cô bé bắt đầu ở với và nội, cũng từ đó không gặp Cố Uyển Như nữa.

Năm ngoái bà nội của Tuệ Thái cũng đã qua đời.

Cô bé chỉ có thể kiên cường tự mình sống tiếp.

Khóe miệng Giang Hải nở nụ cười, thế giới này có phải là quá tròn rồi không, như vậy mà cũng gặp lại được nhau?

Cố Uyển Như nói thầm với Giang Hải: "Em muốn giúp Tuệ Thái được đi học tiếp, anh có ý kiến gì không?"

Hiện Cố Uyển Như được mệnh danh là phú bà nắm giữ cả tập đoàn Uyển Như, chút tiền ấy đối với cô không đáng là bao.

Nhưng Giang Hải lại không nói gì.

Tình cảm là tình cảm, còn tiền bạc là tiền bạc.

Giang Hải còn biết câu, nên cho cần câu chứ không cho con cá.

Học đại học là học 4 năm.

Vậy mà Cố Uyển Như cũng không do dự gì giúp cô bé, chỉ là chính mình cảm thán sự vô tình của năm tháng.

Nhưng Giang Hải đứng là không thể ngờ được, cô bé Tuệ Thái kia sau này sẽ trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ, trợ thủ đắc lực của Cố Uyển Như.

Đấy là sau này, còn bây giờ thì tạm thời không nhắc tới.

Hai người họ hàn huyên hơn nửa ngày, nghe cô bé còn phải sống trong phòng trọ đi thuê, Cố Uyển Như tí nữa thì đau lòng khóc. Từ đó có thể nhìn ra được tình cảm tốt đẹp của Cố Uyển Như và Tuệ Thái

Gọi điện về nhà dặn Cố Vân Lệ làm mấy món ăn rồi mời Tuệ Thái đến nhà ăn cơm.

Cô bé có chút ngại, nhưng lại không kháng cự được sự kiên trì Cố Uyển Như

Giang Hải lái xe, hai cô gái ngồi ở ghế sau, nhớ lại những kỉ niệm cũ.

Nói đến việc tế nhị, Cố Uyển Như liền liếc mắt nhìn Giang Hải, ôi cái con người này, dám không biết xấu hổ dựng thẳng lỗ tai lên nghe chuyện của 2 chị em, thấy cô nhìn thì đảo đảo mắt làm bộ lơ đãng nhìn trời đất, khiến cô phải ra dấu im lặng với Tuệ Thái.

"Chị Uyển Như, anh ấy là anh rể à chị?" Tuệ Thái.

Cố Uyển Như ngượng ngùng gật đầu, sau đó lại lập tức bối rối lắc đầu, lại còn còn nói nhỏ như nói thầm để bổ sung: "Còn chưa phải."

Nếu theo tiêu chuẩn của người trưởng thành thì vẫn chưa phải.

Nhưng Tuệ Thái lại không hiểu.

Vào Hoàng Kim Giáp Lân, con ngươi của Tuệ Thái suýt nữa thì rơi ra ngoài. Kinh ngạc há to miệng, cằm cũng tý nữa thì rớt xuống đất.

"Chị Uyển Như, giờ chị đang sống ở đây sao?" Gương mặt đang cười của Tuệ Thái cứng lại, trở nên khúm núm.

Cố Uyển Như ừ một tiếng: "Về sau nếu muốn tìm chị em có thể đến công ty, hoặc đến nhà đều được."

Tuệ Thái ngoan ngoãn gật gật đầu.

Mở cửa ra, Cố Uyển Như chào Cố Vân Lệ một tiếng, rồi nói với Tuệ Thái: "Vào nhà đi."

Cố Vân Lệ từ trong phòng bếp đi ra, đánh giá Tuệ Thái từ đầu đến chân: "Ôi, Tuệ Thái, chớp mắt mới vài năm không gặp mà cháu đã lớn như vậy rồi."

Kia Tuệ Thái chào hỏi một tiếng, chân tay hơi luống cuống.

Biệt thự của Cố Uyển Như rất xa hoa, thật sự đã vượt qua sự tưởng tượng của cô.

"Cháu đó, mấy năm rồi cũng không đến thăm bác." Cố Vân Lệ đưa cho Tuệ Thái một lon nước ngọt.

"Đã thi cử chưa? Cháu từ nhỏ đã học rất giỏi, nhất định là đỗ rồi đúng không?”

Hàn huyên vài câu, Cố Vân Lệ vỗ đùi: "Thôi chết, mẹ đang nấu cơm trên bếp."

"Tuệ Thái, cháu ngồi nói chuyện với Uyển Như trước nhé."

"Cháu nhớ nhất là những món mà bác gái làm, sau này còn thường xuyên nằm mơ được ăn đồ bác nấu nữa." Kia Tuệ Thái cười, không khí vui tươi, cũng làm cho cô thả lỏng rất nhiều.

Cố Vân Lệ cười: "Chỉ giỏi nịnh, bác vẫn nhớ mấy món cháu thích ăn đấy, đợi một chút nha.”

Giang Hải lẳng lặng nhìn, hiểu ý cười, lúc phụ nữ nói chuyện, đàn ông tốt nhất là đừng xen vào, như vậy mới là lựa chọn sáng suốt.

Anh ngồi vào một bên, tự xem TV.

Kiểu mối quan hệ tình làng nghĩa xóm như thế này rất tốt, khiến cho Giang Hải rất hâm mộ.

Nói được một lúc thì Lôi Nhân Hào cũng về, bỏ cặp xuống nhìn thấy Tuệ Thái thì rất ngạc nhiên.

"Cháu là... Tuệ Thái?"

Tuệ Thái cũng rất bất ngờ, miệng há to, trong ấn tượng của cô, Lôi Nhân Hào phải ngồi xe lăn mới đúng.

"Bác trai, bác... chân của bác..."

Lôi Nhân Hào cười, vỗ vỗ chân của mình: "Đã khỏi từ lâu rồi, là anh rể của cháu tìm bác sĩ cho bác đó.”

Tuệ Thái nhìn sang Giang Hải, lập tức lại nhìn Uyển Như bằng ánh mắt hiếu kì, rốt cuộc là như thế nào đây, kết hôn rồi hay vẫn chưa kết hôn?

Cố Vân Lệ làm một bàn toàn đồ ăn ngon để chào đón Tuệ Thái, ăn uống linh đình, mọi người còn hô hào uống một chút rượu.

Uống chút rượu nên mặt Lôi Nhân Hào đỏ lên, ông lắc đầu cảm thán cảnh còn người mất.

Nhà Tuệ Thái trước đây hạnh phúc như vậy mà giờ thì…....

Cố Vân Lệ trừng mắt liếc Lôi Nhân Hào, dưới bàn âm thầm đưa tay véo ông một cái.

Tự nhiên lại nói về chuyện buồn nhà người ta.

Cố Uyển Như nói: "Cha mẹ, trước mắt Tuệ Thái sẽ vào đại học, con muốn chu cấp toàn bộ học phí cho em ấy.”

"Nên như vậy, nên như vậy.” Lôi Nhân Hào liên tục gật đầu: "Lúc trước, cha của Tuệ Thái cũng đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều.”

Tuệ Thái hơi ngượng ngùng, cảm động đến mức đôi mắt đều đỏ cả lên.

Nhưng cô không cự tuyệt, cô biết, đây là thứ cô cần nhất vào lúc này.

Cố Uyển Như nói: "Chị còn chưa hỏi em, em muốn học chuyên ngành gì?”

Tuệ Thái hỏi: "Chị, trước đây chị học chuyên ngành gì?"

"Em muốn đến tập đoàn Uyển Như làm việc? Được, vậy em..." Cô nói rồi đưa tay gõ gõ cằm suy nghĩ một lúc, mới nói: "Hay là em cứ học thương mại điện tử, chị cảm thấy ngành đó sau này rất có tương lai.”

Với tình hình trước mắt, tập đoàn Uyển Như không chỉ cần thành lập các kênh bán hàng truyền thống mà còn cần thành lập các kênh bán hàng trực tuyến nữa.

Nhưng Cố Uyển Như biết trong tay hiện giờ không có nhiều nhân tài chuyên nghiệp như vậy.

Ăn cơm xong, Cố Uyển Như lôi kéo Tuệ Thái nói chuyện phiếm, không có ý gì là muốn tiễn khách cả.

Giang Hải không còn bình tĩnh được nữa, đây là tình huống gì chứ.

Biệt thự này tuy diện tích rất lớn, nhưng lại chỉ có mỗi hai phòng ngủ.

Tuệ Thái mà ngủ lại ở đây thì chẳng phải Giang Hải sẽ bị đuổi ra đường sao?

Không lâu sau đó, điều mà Giang Hải lo lắng đã thành sự thật.

Cố Uyển Như thu dọn chăn gối của Giang Hải, cười nói: "Giang Hải, tối hôm nay anh chịu khó một tý, ngủ sô pha nhé."

"Dựa vào cái gì?" Giang Hải không tình nguyện.

Cố Uyển Như lè lưỡi, nhét chăn gối vào lòng Giang Hải nhỏ tiếng nói: "Chỉ 1 đêm thôi, ngoan, nghe lời đi."

Trên mặt Giang Hải rất là không cam chịu, khóe mắt gian xảo: "Vợ à, anh ngủ sô pha cũng được nhưng em phải thưởng cho anh.”

"Thưởng cái gì?" Cố Uyển Như nghe không hiểu.

Giang Hải mở miệng nói: "…... chính là như vậy."

Mặt của Cố Uyển Như phiếm hồng, con mắt đảo quanh, kiên quyết không đồng ý.

Giang Hải lầm bầm nói: "Em không đồng ý, thì anh phải được ngủ trên giường."

"Được được được..." Cố Uyển Như kéo Giang Hải qua, đặt đôi môi đỏ mọng lên mặt Giang Hải thơm chụt một cái: "Được chưa, đúng là lưu manh mà."

Giang Hải sao có thể bỏ qua như vậy được, khó khăn lắm mới có lý do bắt Cố Uyển Như chủ động một lần.

Một tay vòng qua eo nhỏ của Cố Uyển Như, cả người áp cô dựa vào tường.

Bốn mắt nhìn nhau, chóp mũi chạm nhẹ.

Cố Uyển Như vô cùng xấu hổ, không dám làm ầm lên: "Anh làm cái gì vậy, buông em ra!"

Giang Hải cười xấu xa: "Anh muốn một nụ hôn đúng tiêu chuẩn Pháp cơ."

"Tiêu chuẩn gì?" ánh mắt Cố Uyển Như u ám như muốn giết chết Giang Hải đang đè lên người mình..

Đây... chính là dồn tường trong thuyết... dồn vách tường?

Giang Hải cười gian: "Bảo bối, để anh dạy em nhé!"

Dần dần hai cái đầu không biết xấu hổ của 2 người chạm vào nhau.

Cả người Cố Uyển Như cứng ngắc, lồng ngực phập phồng mãnh liệt, mắt cũng chậm rãi nhắm lại.

Không thở được nên Cố Uyển Như có chút khó chịu.

Đến khi sắp không thở nổi thì trên cầu thang lại vang lên tiếng bước chân, lúc này Giang Hải mới buông ra, nói thầm vào tai Cố Uyển Như: "Vợ yêu, em học rất nhanh."

Cố Uyển Như vô cùng xấu hổ, che miệng, vội vàng chạy trối chết.

Lại đụng phải Cố Vân Lệ, suýt nữa thì ngã lăn đùng ra.

Cố Vân Lệ cảm thấy kỳ quái: "Uyển Như, con vội vội vàng vàng đi làm gì vậy?"

Đến khi bà nhìn thấy Giang Hải thì lập tức hiểu ra.

Cố Vân Lệ định nhắc nhở Giang Hải lau miệng đang dính son môi, nhưng lời nói đến cửa miệng lại nuốt xuống, có một số câu mẹ vợ không tiện nói ra.

Đêm dài yên tĩnh, nhưng ở trong phòng, Cố Uyển Như và Tuệ Thái vẫn đang thì thầm to nhỏ nói chuyện với nhau.

"Chị, chị với anh rể ngủ cái giường to thế này cơ à.”

Cố Uyển Như ừ nhẹ một tiếng.

"Chị với anh rể kết hôn bao lâu rổi?"

"Chưa lâu."

Cố Uyển Như tùy tiện ứng phó, không hề để tâm lắm.

Trước đây Giang Hải ngủ bên cạnh sẽ khiến cô vô cùng căng thẳng, vậy mà hiện tại, Cố Uyển Như lại cảm thấy trong lòng có chút trống vắng.

Nghĩ đến nụ hôn trước khi ngủ kia, gương mặt của Cố Uyển Như lại đỏ bừng cả lên.

Giang Hải đáng ghét, đồ háo sắc.

Nhưng khi Cố Uyển Như nghĩ đến câu nói kia của Giang Hải: bảo bối, anh dạy em!

Anh dạy em? Không lẽ anh ấy rất giỏi mấy chuyện này sao?

Nhớ đến thì hình như... Giang Hải thật sự rất thông thạo, nếu không, anh làm sao biết tiêu chuẩn của nụ hôn dài là gì chứ?

Cố Uyển Như hung hăng siết chặt ga giường, cắn môi.

Ngày mai, nhất định phải tra khảo rõ ràng, nụ hôn dài tiêu chuẩn đó, rốt cuộc là ai dạy anh.

Trên sô pha, Giang Hải vẫn còn chưa biết nguy hiểm sắp rơi xuống đầu.

Anh chẹp chẹp đôi môi vẫn còn vương lại dư vị ngọt ngào.

Hít một hơi vẫn còn cảm nhận được hương vị ngọt ngào ấy.

Thơm, thật sự rất thơm……….