Chàng Rể Kỳ Quái

Chương 127




Anh ta coi như nhìn ra rồi, muốn nhận được sự công nhận của nhà họ Sài, muốn lấy được cổ phần nhà họ Sài, cả đời này cũng đừng hòng.

Cố Thượng đã định trước trở thành đồ chơi trên giường của Ung Tiểu Ni, chỉ là đồ chơi.

“Đã như thế này, cô đưa tôi một số tiền, chúng ta li hôn.” Cố Thượng cực kỳ phẫn nộ.

Ung Tiểu Ni chế nhạo: “Anh cũng xứng đáng nói điều kiện với tôi?”

“Không đưa?” Khuôn mặt Cố Thượng dần dần trở nên dữ tợn.

“Vậy thì chúng ta ai cũng đừng mong sống tốt.”

Ung Tiểu Ni giậm chân, giận giữ bỏ đi.

“Cô trở lại đây nói cho rõ ràng cho tôi.” Cố Thượng giữ cô ta lại.

Bây giờ triệt để trở mặt rồi, Cố Thượng cũng không quan tâm nhiều nữa.

“Anh bỏ tay tôi ra!” Ung Tiểu Ni giật tay Cố Thượng ra.

Cố Uyển Như ở một bên nhìn đến ngốc, cái này là cái gì? Đàm phán kinh doanh biến thành vợ chồng mạt sát nhau?

Đang muốn ngăn cản, Giang Hải lại kéo cô sang một bên, ánh mắt lãnh đạm chờ xem kịch hay.

“Chát…”

Dưới sự tức giận, Cố Thượng đã ra tay đánh Ung Tiểu Ni.

Cố Thượng kinh hãi nhìn tay của mình, bản thân không ngờ sẽ động tay đánh Ung Tiểu Ni.

Cái tát này triệt để cắt đứt khả năng anh ta nhận được một đồng một hào nào từ nhà họ Sài.

Ung Tiểu Ni cũng kinh ngạc, cô ta không ngờ, Cố Thượng xưa nay nhu nhược, nói gì nghe nấy, lại có thể động tay động chân với mình.

Đúng là trong tim của mỗi người đều chứa một ác quỷ, Cố Thượng cuối cùng không nhịn nổi nữa, bùng nổi rồi.

Dáng người dũng mãnh của Ung Tiểu Ni phát huy vai trò trong lúc quan trọng.

Cô ta lập tức xông lên trước, đánh nhau với cùng với Cố Thượng.

“Anh lại dám đánh tôi…. anh nghĩ mình là ai….. đến tôi cũng dám đánh….”

“Tôi đánh đấy, cô có thể làm gì được tôi? Mập như heo, còn ở bên ngoài nuôi tình nhân, có biết xấu hổ không?”

“Giang Hải không thể nghe thêm nữa, sờ sờ mũi, cười gượng kéo hai người ra: “Các người muốn đánh thì về nhà mà đánh, ở đây là tập đoàn Uyển Như.”

Ung Tiểu Ni đầu bù tóc rối, phấn son cũng nhòe hết, xách túi lên giận dữ bỏ đi: “Họ Cố kia, anh đừng hòng bước vào cửa Ung gia nửa bước.”

“Ai mà thèm....” Cố Thượng nghiến răng nghiến lợi.

Hai người Giang Hải nhường đường, đôi mắt Cố Thượng trở nên trống rỗng, mịt mù đẩy Cố Hạo Dân rời đi.

“Cố....” Cố Uyển Như còn muốn nói lời an ủi, nhưng lời đến bên miệng rồi lại một chữ cũng không nói ra được.

Đối mặt với hôn nhân cô là người hạnh phúc, do trời an bày, hạnh phúc tự bay đến.

Bất hạnh của Cố Thượng, là lỗi của ai?

Ngày hôm sau, Giang Hải và Thiếp Mục rời khỏi thành phố Giang Tư đến Giang Trung.

Nhưng trong bóng tối có vài cặp mắt nhìn chăm chú vào tất cả điều này, còn bám đuôi theo sau.

Mãi đến khi xe của Giang Hải lên đường cao tốc, vài người chuyển mắt lập tức gọi một cuộc điện thoại cho bên thành phố Giang Thanh.

Mấy điều này Giang Hải đều biết, nhưng không nói cái gì, cũng không làm gì.

Đã có người tự tìm chết, vậy anh cũng không cần khách sáo.

Nhận được tin tức, đôi mắt Lôi đại ca như phát sáng.

Anh ta là người thận trọng lại chăm chỉ điều tra bối cảnh của Giang Hải.

Thậm chí tại tỉnh Hải Đông, tất cả người có gia thế bối cảnh toàn bộ đều đã điều tra một lần.

Giang Hải chính là tuổi trẻ lỗ mãng tự nhiên ở đâu xuất hiện.

Mà Giang Hải thực sự không có bối cảnh gì, Lôi đại ca cũng không có gì phải kiêng nể.

Tần Hiên, anh ta còn không để mắt đến.

Có khả năng chiếm nửa giang sơn ở thành phố Giang Thanh, nhất định cũng phải có tí năng lực, thu dọn Tần Hạo chỉ cần một câu nói của anh ta.

Trong tay của anh ta có vài người tài giỏi, ngoài ra còn có một số cao thủ ở mỗi thành phố, đều chuẩn bị đầy đủ.

Chỉ cần những người này toàn bộ hành động, vây quét một chút thế lực của Tần Hiên này chẳng qua là việc trong chốt lát.

Kéo được Tần Hiên xuống, với sức của một người Giang Hải chẳng làm nên được việc gì, thành phố Giang Tư sẽ trở thành miếng thịt béo của thế giới ngầm của toàn tỉnh.

Còn việc chia ai bao nhiêu, cái đó nói sau, trước mắt lấy được thành phố Giang Tư, sau đó dựa theo cống hiến lớn nhỏ mà phân chia.

Với lại Lôi đại ca được xem là vương của thế lực ngầm ở tỉnh Hải Đông, làm sao chia miếng bánh này, chỉ có một mình anh ta có quyền nói.

Cho dù thế nào đi nữa, Lôi đại ca khẳng định được miếng lớn nhất.

“Lập tức triệu tập anh em.”

Lôi đại ca lập tức mệnh lệnh.

“Lần này, chỉ cần cao thủ.”

Quân sư quạt mo nhăn mày, không lập tức đi sắp xếp: “Anh Lôi, tôi đột nhiên cảm thấy việc này rất kỳ quặc.”

“Trong lúc này người họ Giang kia đột nhiên rời đi. Chẳng lẽ là một cái bẫy, cố ý dẫn dụ người của chúng ta?”

Yến hầu chuyển động, đôi mắt chuột xoay tròn không ngừng, luồng dự cảm không lành trong lòng ngày càng rõ ràng.

Anh ta lại cười: “Ở thành phố Giang Tư, Tần Hiên không phải người đáng sợ nhất, ông chủ sau lưng anh ta chính là Giang Hải này.”

“Có một chút thủ đoạn thì đã sao, không có Tần Hiên thì chẳng khác nào chặt đứt hai tay của anh ta.”

“Chỉ một mình anh ta, còn không phải tùy ý cho chúng ta nhào nặn?”

Căn cứ vào tình báo thì Tần Hiên còn xa mới đạt đến trình độ của võ giả, chỉ nửa bước chênh lệch thôi đã như một trời một vực rồi.

Lôi đại ca có khả năng triệu tập cao thủ, trong đó ít nhất có hai người là võ giả, có thể nói là cao thủ chân chính.

Chỉ cần diệt được Tần Hiên, không còn thế lực, dù cho Giang Hải lợi hại hơn nữa, hai quyền cũng khó địch bốn tay, cuối cùng chỉ có kết cục thê lương.

“Anh đó.” Lôi đại ca cười lớn, chỉ vào quân sư quạt mo: “Càng ngày càng nhát gan rồi. Nếu như đến một Giang Hải nhỏ bé mà không thu dọn được, đừng nói lấy được thành phố Giang Tư, ngay cả thành phố Giang Thanh chúng ta cũng giữ không nổi.”

“Giang Hải rời đi là cơ hội hiếm có, đúng lúc tiêu diệt từng bộ phận.”

Lôi địa ca tâm ý đã quyết, hừ lạnh một tiếng: “Còn không nhanh đi sắp xếp?”

Quân sự quạt mo cắn răng, lập tức đi liên hệ người.

Chỉ cần những cao thủ này đến đủ, thành phố Giang Tư chính là đồ trong túi của Lôi đại ca.

Ngày trước, vị trí địa lý của thành phố Giang Tư và nền kinh tế địa phương đều không có ưu thế gì, càng không có gì hấp dẫn người.

Trong nội thành thành phố Giang Tư, các thế lực nhỏ rất phức tạp. Những kẻ lão đại này, muốn loại trừ những thế lực nhỏ này đều rất tốn thời gian và công sức, có chút vô bổ so với những gì đạt được.

Việc cướp địa bàn của người khác, cũng rất có khả năng ăn vào miệng rồi cũng không nuốt được.

Nhưng bây giờ lại khác rồi.

Thành phố Giang Tư là một chỗ sạch sẽ, có thể nói là vật vô chủ. Để vuột mất cơ hội này, không biết phải đợi đến lúc nào.

Một nhóm cao thủ ào ào tập hợp đến thành phố Giang Thanh.

Giang Hải đang đi đến Giang Trung, đương nhiên không biết Lôi đại ca đang đan một cái lưới lớn, cũng không biết Tần Hiên sẽ đối mặt với nguy hiểm gì.

Vì những điều này, anh đều không để ý, có người tặng tiền cho thành phố Giang Tư, Giang Hải chỉ có thể tỏ ý hoan nghênh.

Ở nhà họ Thụy tại Giang Trung.

Khi Giang Hải đến, khắp nơi tiếng người ồn ào.

Ông cụ nhà họ Thụy, Thụy Mật đã làm ăn hòa khí cả một đời, chưa bao giờ đỏ mặt với bất kì ai.

Khi ông ta bệnh nặng không ít danh y chủ động đến hội chẩn.

Ông cụ Thụy mang ơn, chống đỡ thân thể bệnh nặng đích thân tiếp đãi.

Thiếp Mục rất có danh vọng trong giới y học, được tôn xưng “Lão y tiên”.

Mọi người thấy ông ta đến, một đống người tiến đến chào hỏi.

Còn Giang Hải thì đứng một bên yên lặng.

“Lão y tiên, ông rốt cuộc cũng đến rồi, mọi người chúng tôi lần này xem như đã có người đáng tin cậy rồi.”

“Có lão y tiên ra tay, bệnh của ông cụ Thụy đương nhiên không có gì đáng lo.”

“…..”

Lời nói nịnh hót dựa như sóng thần lũ lượt, mỗi người mặt đỏ tía tai tranh giành phát biểu.

Khuôn mặt già của Thiếp Mục đỏ lên, xua xua tay: “Bệnh của ông cụ Thụy, tôi không trị được.”

“Ồ?” Một loạt âm thanh kinh ngạc, kèm theo tiếng thở dài tiếc nuối.

“Không lẽ đến lão y tiên cũng không trị được bệnh này.”

“Lão y tiên, ông nói đi, cần có dược liệu gì, cho dù khó tìm thế nào, chúng tôi cũng có thể tìm được.”

Cụ Thụy đứng dậy chắp tay: “Các vị, bệnh của tôi không cần phải các vị bận lòng nhiều nữa, rất biết ơn các vị đã quan tâm đến tôi như vậy. Bệnh của tôi nên tôi hiểu rõ nhất, có thể sống đến bây giờ, cũng đã là ông trời phù hộ.”

“Nếu như có thể sống thêm mấy năm nữa, nhìn thấy được đứa cháu gái nhỏ nhất lấy chồng thì tôi cũng đã hài lòng lắm rồi.”

Có người nói: “Cháu gái nhỏ nhất của cụ Thụy bây giờ cũng mười tám tuổi rồi?”

“Cụ Thụy thật biết nói đùa, có tất cả mọi người ở đây chẳng lẽ không giữ được cụ mười năm nữa?”

Giang Hải ở một bên có chút không nghe nổi nữa, mấy tên lang băm này, chỉ biết khoe khoang, mười năm, chỉ sợ còn không biết cụ Thụy bị chứng bệnh gì.

Mặc dù Giang Hải không phải bác sĩ, nhưng cũng biết ông cụ Thụy chỉ sợ không còn bao nhiêu ngày nữa.

“Cụ Thụy, cô Đồng đã có vị hôn phu?” Giang Hải mở miệng hỏi.

Dẫu sao cũng là ông cụ nhà họ Thụy, nên Giang Hải rất khiêm nhường.

Giang Hải mở miệng hỏi, một đám bác sĩ già sắc mặt đồng loạt biến đổi.

Đây là con cái nhà ai mà không hiểu chuyện thế, có biết nói chuyện với người lớn không hả? Làm sao có thể hỏi lúc nào cô Đồng lấy chồng như vậy?

Thế nào? Cảm thấy ông cụ Thụy sẽ không sống được đến lúc đó?

Cụ Thụy lại khá ôn hòa, không hề có ý khinh thường Giang Hải. Giang Hải là do Thiếp Mục dẫn vào, ông ta cũng nhìn thấy.

Cười nói: “Tuổi con bé còn nhỏ, năm nay vừa mới mười tám tuổi hơn, cũng không biết tiểu tử thối nhà ai mà có phúc phần này.”

Một câu nói đùa, cười ha ha vui vẻ, bầu không khí cũng linh hoạt lên.

Mọi người lại bắt đầu nịnh nọt: “Tại phương Đông này, cũng không mấy người có thể xứng với tiểu công chúa của nhà họ Thụy.”

“Đúng đó, tôi còn muốn làm mai cho cháu trai tôi, cụ xem tôi đến đã lâu như vậy rồi làm sao có thể da mặt dày mở miệng nói được.”

Đều biết cái này chỉ là nói đùa, ý đồ chính là muốn vui vẻ.

Gọi Thiếp Mục vào chỗ ngồi, đến Giang Hải cũng bị cụ Thụy chiếu cố vô cùng, đích thân căn dặn mang lên trà tốt.