Chàng Rể Kỳ Quái

Chương 120




"Tiền thì không có, chỉ có cái mạng này thôi." Đại Phúc Mã vẫn kiên cường.

Anh ta tin chắc, Giang Hải không dám giết anh ta, dù sao đã có gia tộc phương bắc làm chỗ dựa.

Giang Hải chậm rãi nói: "Tần Hiên, thành phố Giang Tư sắp xây một đại học y. Chúng tôi không có món quà gì để tặng, vậy thì tặng người hiến xác đi."

Cái gì là người hiến xác, vật thí nghiệm trong viện y học được gọi là người hiến xác, đây là cách gọi tôn trọng của các nhà học giả đối với thân thể được hiến tặng.

Con mắt của Đại Phúc Mã co rút lại, chỉ cảm thấy đằng sau lưng đổ mồ hôi lạnh.

Người hiến xác, Giang Hải, thật độc ác, cho dù giết chết anh ta cũng không thấy bằng lòng, còn muốn đem anh ta làm thành vật thí nghiệm để mọi người bỡn cợt.

Giang Hải nhìn anh ta cười: "Để anh trở thành người hiến xác, cũng là nỗi khổ tâm của tôi, dù sao vẫn là một loại chuộc tội. Vì phương Đông đào tạo nhân tài y học, cần một chút đồ dạy học."

Răng Đại Phúc Mã đập vào nhau lập cập, nói đến làm thành tiêu bản, Giang Hải vẫn cứ dửng dưng, lẽ nào, giết một người đối với anh ta mà nói không đáng nhắc tới như vậy?

"Anh dám giết tôi?"

Tần Hiên đạp Đại Phúc Mã một cái: "Con mẹ mày, mày nghĩ mày lợi hại hơn ông Lương của thành phố Giang Tư sao?"

Ông Lương, rất có tiếng tăm, Đại Phúc Mã đã nhiều lần nghe qua.

Quả nhiên, nghe thấy đại danh của ông Lương, Đại Phúc Mã lập tức không còn sức lực nữa.

Sợ đến mức cả người run rẩy, ông Lương, thật sự chết trong tay Tần Hiên?

Anh ta không biết ông Lương thật ra là do Giang Hải giết, Tần Hiên, chẳng qua là mượn cái danh này để tinh tướng mà thôi.

Trước đây anh ta không tin, bây giờ, nhìn thấy bên cạnh Giang Hải có mấy người võ giả, anh ta đã tin rồi.

"100 tỷ..." Đại Phúc Mã cắn răng, anh ta hiện tại có thể có bao nhiêu tiền? Tiền trong tay cũng không phải tất cả đều là của anh ta.

Trong đó phần nhiều là gia tộc phía bắc cho anh ta mượn để gầy dựng thế lực.

Tần Hiên vừa nói đã lột sạch tiền của anh ta rồi.

Vừa nhìn thấy vẻ mặt của Đại Phúc Mã, Tần Hiên đã biết, trong tay anh ta, thật sự có 100 tỷ.

Sắc mặt dữ tợn: "Nói cho mày biết, quy định của tao là như vậy, bây giờ là 100 tỷ, sau năm phút sẽ biến thành 110 triệu rồi. Sau mười phút sẽ là 120 triệu... Nếu như mày kéo dài trên một tiếng..."

Giả vờ luống cuống gãi đầu: "Xem này, đầu óc tao kém quá, học toán cũng không được giỏi."

Kim Thâu bên cạnh hỏi: "Hai trăm triệu hay là ba trăm triệu?"

Lấy điện thoại di động ra, tùy tiện liếc nhìn: "Đã qua bốn phút, mày cứ suy nghĩ tiếp đi."

"Nào đã được bốn phút?" Đại Phúc Mã suýt chút nữa thổ huyết, thời gian của nhà anh ta trôi nhanh như vậy sao.

"Thời gian điện thoại của ông đây nhanh như thế đấy, mày không phục à, muốn đánh tao à?" Tần Hiên nhạo báng.

"Anh... anh thực sự... quá ngông cuồng rồi." Sắc mặc Đại Phúc Mã khó coi đến cực điểm, dưới cơn giận dữ gào thét nói: "Có biết hay không, số tiền này là của nhà họ Hoàng phương bắc đó!"

Đại Phúc Mã cười lớn: "Nhà họ Hoàng phương Bắc, vốn tao cũng không muốn nói ra, chúng mày đã muốn chết, vậy tao sẽ nói cho chúng mày biết, tiền, tao có thể đưa, nhưng chúng mày có dám cầm không?"

"Đùng..."

Một cái tát đánh Đại Phúc Mã ngã lăn quay, Tần Hiên còn không ngừng tay, tiến lên đánh mười mấy cái tát ở hai bên.

Mãi đến tận khi mặt Đại Phúc Mã xưng phù mới dừng tay.

"Nói chuyện với anh Giang, anh tốt nhất lịch sự chút."

Tần Hiên lạnh lùng nói: "Còn mười giây cuối cùng."

"Mười..."

"Chín..."

"..."

Đại Phúc Mã vừa vội vừa giận, anh ta nhìn ra rồi, Giang Hải, thật sự dám biến anh ta thành người hiến xác.

Dù cho anh ta có nhà họ Hoàng phương Bắc chống lưng cũng vô tích sự, dù cho số tiền kia là nhà họ Hoàng đưa cho anh ta dùng đến phát triển địa bàn.

Giang Hải cũng không quan tâm, anh đã muốn ra tay, thì căn bản sẽ không có chút lưu tình nào.

"Năm phút đồng hồ trôi qua... bây giờ là..."

Tần Hiên lại giả bộ cúi đầu xem thời gian.

"Tiền, tôi đưa, tôi đưa..."

Âm thanh càng ngày càng nhẹ, số tiền kia nếu như thật sự đưa rồi, có thể cầm về hay không không liên quan gì đến anh ta nữa.

Bị Giang Hải chà đạp một trận, anh ta còn đắc tội với nhà họ Hoàng phương Bắc.

"Các anh nói lời thì phải giữ lời, tôi đưa tiền, các anh phải thả tôi đi... Còn có các anh em của tôi nữa?"

Giang Hải mỉm cười: "Tôi là người làm ăn, điều này là chắc chắn."

Đại Phúc Mã hiện tại chỉ muốn mạng sống, 100 tỷ thì thế nào, có thể quan trọng hơn mạng sống sao?

Chờ Giang Hải thả bọn họ, Đại Phúc Mã sẽ lập tức báo cáo chuyện này cho nhà họ Hoàng.

Đương nhiên, anh ta sẽ không thể nói là mình chủ động chọc giận Giang Hải. Chính là nói Giang Hải nghe tiền là của nhà họ Hoàng mà vẫn cướp.

Đổ tội lên đầu Giang Hải, có lẽ, bản thân cũng không có chuyện gì cả.

Mà Giang Hải, đúng là quá xui xẻo rồi.

Phải biết, nhà họ Hoàng, thực ra là nhà quyền thế lớn, há là người mà anh ta có thể trêu chọc được?

Giang Hải vung tay, đứng dậy đi ra ngoài.

Kim Thâu lập tức tiến lên, đưa ra một số tài khoản, để Đại Phúc Mã chuyển tiền qua.

Đại Phúc Mã nào còn dám do dự, lập tức chuyển tiền vào tài khoản.

Nhìn thấy thông báo tiền về, Tần Hiên liên tục cười lạnh.

"Mạng của mày, được bảo vệ rồi."

Đại Phúc Mã lảo đảo đứng dậy, gọi mấy tên đàn em rời đi.

"Chờ chút, tao có nói mày có thể đi rồi à?"

"Vừa nãy không phải đã nói chỉ cần tôi đưa tiền..." Đại Phúc Mã nổi giận, Tần Hiên lại lật lọng.

Tần Hiên biết trong tay Đại Phúc Mã còn có tiền, nếu như không ép khô anh ta, sẽ thấy có lỗi với mình.

"Tôi vừa nãy có nói vậy sao?" Tần Hiên gãi đầu, ánh mắt không có ý tốt nói rõ tất cả: "Tôi nhớ là chưa từng nói vậy."

Tần Hiên là chưa từng nói, nhưng mà Giang Hải nói.

Đại Phúc Mã sững sờ, chửi ầm lên.

"Họ Tần kia, mày đang chơi tao đấy à?"

"Tao phải liều cái mạng này cũng phải..."

"Đùng..."

Lại là một bạt tay.

Tần Hiên cau mày: "Với ai cơ?"

"Ông đây đã nói cho mày biết, ông đây chính là cướp, mày không hiểu hay là bị điếc?"

"Mang hết tiền ra đây, không được giữ lại một xu."

Đại Phúc Mã muốn giãy dụa, một đám đàn em xông lên định đánh một trận.

Cuối cùng, Đại Phúc Mã vẫn hậm hực làm theo.

Trên tài khoản của anh ta, chỉ còn dư lại một ít tiền.

Như vậy, Đại Phúc Mã vẫn chưa đi được.

Tần Hiên nói với Lục Mào: "Những người này, tất cả đề trói chặt, cho người mang vào trong đồn cảnh sát đi. Nên xử bao nhiêu năm thì xử bấy nhiêu năm."

Đại Phúc Mã như muốn phát điên, đầu nổi gân xanh.

Giận dữ hét lên: "Tao đcm ông nội nhà mày, Tần Hiên, mày chết không được tử tế..., mày là đồ hèn hạ, vô liêm sỉ. Thả tao ra, mau thả ông đây ra."

"Mày hãy nhớ lấy, ông đây có làm ma cũng không tha cho mày."

Tần Hiên thờ ơ, dửng dưng ném mấy quyển sổ nhỏ xuống, trong đó ghi chép việc phạm pháp của Đại Phúc Mã.

"Có rất nhiều người ghét tao, nhưng chúng có làm gì được tao đâu."

Kim Thâu vỗ vỗ mặt Đại Phúc Mã, mở cuốn sổ kia ra: "Xem thử đi, trên đây viết có gì oan uổng không?"

"Nếu có, tôi nói giúp anh."

Đại Phúc Mã nhìn vài tờ, cả người đều co quắp lại.

Bản thân mình từng làm những chuyện này, ngay mình cũng không nhớ rõ ràng như quyển sổ này ghi chép.

Hơn nữa, chuyện xấu này viết ra, còn chứng cứ xác thực.

Lạnh cả sống lưng, mồ hôi chảy róc rách, Đại Phúc Mã ngứa cả da đầu.

Quá độc ác.

Người cũng đánh rồi.

Tiền cũng lấy rồi.

Cuối cùng, còn muốn tống bọn họ vào ngục.

Ngồi liệt xuống đất, Đại Phúc Mã biết, đời này của anh ta, coi như xong rồi.

Cái gì là được nhà họ Hoàng phương Bắc nâng đỡ, cái gì là đại ca của thế lực ngầm, cái gì là tạo ra một địa bàn rộng lớn.

Tất cả những thứ này, đều như là một giấc mộng.

Đại Phúc Mã cho rằng vậy là xong rồi, nhưng còn chưa có kết thúc.

Tần Hiên rất có hứng thú với ‘trứng’ của anh ta, liên tiếp đá hai phát, phát hiện xác thực không dễ nát như vậy.

Xem ra luyện võ còn có thể tăng cường năng lượng của vụ kia, Tần Hiên thầm nghĩ, sau này nhất định phải tăng cường luyện tập.

Không phải để lợi hại trên giường, không phải, xem như phải thì anh ta cũng không thừa nhận.

Trên đường trở về thành phố, Giang Hải lạnh nhạt nói.

"Bảo vệ bị thương, dựa theo tiêu chuẩn đưa tiền trợ cấp cho họ."

Tần Hiên nói: "Cho chút phí thuốc men là được, tiền trợ cấp là cho người chết."

"Sau này, đây chính là quy định, không thể để cho người ta bị thương không không thế được."

"Chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể khiến lòng người trung thành. Bất luận thế lực bề nổi hay là thế lực ngầm, những anh em này, sẽ không sợ hãi, kiên quyết đi theo chúng ta."

"Mặt khác, những cô gái bị Đại Phúc Mã cướp bóc, phát cho mỗi người 50 nghìn tệ."

Tần Hiên lại không làm, cau mày nói: "Anh Giang, không phải tôi hẹp hòi, nhưng bọn họ vốn dĩ là hành nghề bán thân mà."

"Không phải chỉ là bị người ta ngủ thôi sao, tùy ý cho ít tiền nước mắt là được rồi."

Giang Hải lắc đầu một cái: "Trong quán chúng ta xảy ra chuyện, chúng ta phải quản, hơn nữa phải quản thật tốt."

"Những cô gái này, không phải bọn họ trời sinh đã hèn hạ."

"Theo tôi được biết, có hai người xuất thân ở trong núi, trong nhà quá nghèo, lại không được học hành gì."

"Gánh nặng của cả gia đình đè nặng lên vai một cô gái, ngoại trừ bán thân, cậu nói xem, cô ấy có thể làm cái gì để kiếm được nhiều tiền như vậy?"

Mỗi người đều có hạnh phúc của mình, mỗi người cũng đều có sự bất hạnh riêng.

Giang Hải không phải chúa cứu thế, nhưng, cho dù đối phương là ai, đều phải cho họ đầy đủ sự tôn trọng.

Đây cũng chính là quy tắc của Giang Hải.

Không có ai cao ai thấp.

Tần Hiên nhanh chóng gật đầu, lập tức xin chỉ thị: "Số tiền này, ngoại trừ bù đắp tổn hại, còn dư lại có phải là còn dùng làm công ích?"

"Trong thành phố có mấy khu chưng cư cũ, ở trong đấy đều là người già, số tiền này..."

Giang Hải gật đầu: "Xài như thế nào là chuyện của anh, tôi chỉ có một điểm cần nói, mỗi một đồng tiền đều cần phải tiêu chính đáng."

Trên xe, ánh mắt mấy người Kim Thâu cũng sáng lên.

Bọn họ kính trọng Giang Hải, không chỉ có là đối với bọn họ ra sao. Số tiền này dùng làm từ thiện, cũng là một trong những nguyên nhân bọn họ kính trọng.

Giang Hải không thiếu tiền, nhưng không có nghĩa vụ cống hiến vì người khác.

Bao gồm cả Tần Hiên, tất cả mọi người đều có một cảm giác là đại hiệp.

Cướp của người giàu chia người nghèo khó, trừng ác đẩy thiện, đây không phải là việc bọn họ đang làm sao?

Giang Hải chậm rãi nói: "Gần đây cũng chú ý một chút, mấy kẻ bên thành phố Giang Thanh sẽ không yên phận đâu, khẳng định sẽ còn cho người đến phá nữa."

"Đây là tặng tiền cho chúng ta đó, chuẩn bị tốt rồi, nhất định phải thu được một khoản lớn nữa."

Tần Hiên, Kim Thâu, còn có một vài người khác.

Mắt nhất thời sáng lên, cứ như mấy con ruồi nhìn thấy món ăn yêu thích vậy, hưng phấn suýt chút nữa khóc lên.

Đây, cũng coi như một phần sự nghiệp của bọn họ rồi.

Giang Hải quét sạch sẽ thế lực ngầm của thành phố Giang Tư, điều này khiến cho rất nhiều người đỏ mắt.

Đều muốn đến thành phố Giang Tư chia một chén canh.

Giang Hải cũng không sợ bọn họ đến. Ai lại đi từ chối thần tài đến thăm chứ?

Tin tức ở thành phố Giang Tư rất nhanh truyền đến thành phố Giang Thanh, thậm chí toàn bộ tỉnh Hải Đông đều chấn kinh.

Tần Hiên, mang theo không tới mười người đánh khoảng 100 người chạy trối chết.

Đại Phúc Mã vô duyên vô cớ tiến vào cục cảnh sát, nhưng phạm vào chuyện gì không ai biết.

Rất nhiều người suy đoán, chuyện này là Tần Hiên làm, nhưng cũng không có chứng cứ gì.