Chàng Rể Kỳ Quái

Chương 100




"Đợi đã." Giang Hải mặt không biểu tình.

"Món nợ của Lan gia vẫn chưa xong đâu, bây giờ giữ các người lại, là vì còn chưa điều tra rõ ràng."

"Đừng vội nghĩ Lan gia đã an toàn."

Lan Kiều cười nhạt một tiếng: "Lan gia không làm gì, với thân phận của anh, cũng sẽ không vu oan cho người khác."

"Nếu như muốn hủy diệt Lan gia, một câu là đủ rồi."

"Sở dĩ giữ lại Lan gia, cũng là muốn có một ngày, Lan gia tìm được chứng cớ gì tự chứng minh mình vô tội."

"Hung thủ hủy diệt Giang gia, mới có thể trồi lên mặt nước."

Giang Hải nheo mắt lại: "Cô rất thông minh, đôi khi, thông minh là tốt, nhưng có đôi khi, thông minh cũng là một loại độc dược đấy."

"Lời này, không phải lần đầu tiên tôi cảnh cáo cô."

Giang Hải rất không thích loại cảm giác này, bị một cô gái nhìn thấu tâm tư.

Cố Uyển Như nghe Lan Kiều nói xong, kinh ngạc một lúc lâu.

Liên tục hỏi lại xem Lan Kiều có đang nghiêm túc hay không.

Phải biết rằng, những kỹ thuật độc quyền kia đều là vô giá, nếu như tập đoàn Uyển Như và Lan gia sát nhập, thì sẽ phải tính ra giá trị.

Những giá trị này, sợ sẽ là con số khổng lồ.

Nói cách khác, Lan gia không giống như là đang tìm người hợp tác, mà như đang cho không tài sản của mình vậy.

Yêu cầu của Lan Kiều cũng không cao, chỉ cần 10% cổ phần.

Cái này, lại một lần nữa làm Cố Uyển Như bất ngờ.

Này khác nào cho không.

Phải biết, Lan gia tại thành phố Giang Tư kinh doanh nhiều năm như vậy, thế gia số một, hầu như tất cả các ngành đều có sự tham gia cả họ.

Lan Kiều nói: "Lan gia muốn 10%, là tỉ lệ cổ phần sau khi 3 nhà tiến hành sát nhập."

"Còn có nhà họ Ngô."

Trước khi tình hình kinh doanh đi lên, Ngô Mẫn đã bỏ ra rất nhiều công sức, nhưng lại không được quá nhiều hồi báo.

Tập đoàn Uyển Như, sớm đã có một phần của Ngô Mẫn rồi.

"Ngô Mẫn đồng ý không?" Cố Uyển Như hỏi.

Lan Kiều cười cười, biết rõ Cố Uyển Như đã tính toán xong rồi.

Lập tức lấy ra một phần tài liệu nói: "Đây là tài liều mà nhà họ Ngô cung cấp. Nhà họ Ngô đã chuẩn bị chi tiết tất cả sản nghiệp rồi."

Cười nhạt một tiếng, kềm chế tâm tình kích động.

Cố Uyển Như nói: "Tôi phải thương lượng với Giang Hải đã..."

"Tôi đã hỏi anh ấy rồi, anh ấy đồng ý." Lan Kiều gật đầu.

Sát nhập công ty, đã thành kết cục đã định.

Không ai có thể ngờ được, 3 thế lực khổng lồ không hề báo trước đột nhiên tuyên bố sát nhập.

Tập đoàn Uyển Như chỉ dùng 20% cổ phần đã ẳm trọn sản nghiệp của 2 nhà.

Nuốt chửng, đây chính xác là nuốt chửng.

Thủ tục xử lý rất thuận lợi, một lần nữa Cố Uyển Như, Lan Kiều và Ngô Mẫn đồng thời tuyên bố, tập đoàn Uyển Như sắp tổ chức một bữa tiệc chúc mừng tại khách sạn Thiên Nha của thành phố Giang Tư.

Gửi rất nhiều thiệp mời đi khắp nơi.

Bảo vệ, Tần Hiên phụ trách.

Đã có bài học lần trước, công ty bảo vệ thành phố Giang Tư tiến hành chỉnh đốn từ trên xuống dưới.

Mà lần này chủ yếu là để biểu hiện ra sự an toàn ở thành phố Giang Tư, sự an toàn của môi trường đầu tư.

Tiếp đãi, do Tần Hạo phụ trách.

Lăn lộn nhiều năm như vậy ở cả trong tối lẫn ngoài sáng, Tần Hạo rất đúng với câu gừng càng già càng cay, loại người nào mà chưa gặp qua.

Phân loại dự án, bố trí đấu thầu, Ngô Mẫn phụ trách.

Cố Uyển Như và Lan Kiều, thì nắm toàn bộ đại cục.

Lôi Nhân Hào biết rõ đây là một cơ hội rèn luyện hiếm có, tập đoàn Uyển Như cũng phát triển thần tốc, chủ động rút khỏi vị trí chủ tịch, sang quản hậu cần.

Lấy cái cớ rất hoàn hảo là để có nhiều thời gian ở bên Cố Vân Lệ hơn.

Về phần Giang Hải...

Đội trưởng đội lái xe.

Đây là vị trí mà Cố Uyển Như xếp cho anh.

Đối với cái này, Giang Hải không có ý kiến gì, anh không có chút hứng thú nào đối mấy cái chức danh này.

Ngược lại là không ít người trêu chọc, tập đoàn Uyển Như âm thịnh dương suy, do phụ nữ làm chủ.

Có thể nhận được thiệp mời của tập đoàn Uyển Như, không có người nào mà không phải là người nổi bật trong các mảng kinh doanh.

Còn có rất nhiều người tự đến thành phố Giang Tư khảo sát đấy, cho dù không có thiệp mời, vẫn được tiếp đãi rất tử tế.

Nhìn danh sách người dự, Cố Uyển Như nhíu chặt mày.

Người đến không phải là hơi nhiều, mà là rất nhiều.

Thậm chí không ít thế lực ngầm cũng cho người đến.

Tập đoàn Uyển Như ngang trời xuất thế, phát triển thần tốc, tự nhiên hấp dẫn sự chú ý của không ít người.

Thậm chí không ít gia tộc ở phía bắc đã bắt đầu tìm hiểu về tập đoàn Uyển Như.

Tập đoàn Uyển Như có dây chuyền sản nghiệp nguyên vẹn, có thể nhìn thấy cơ hồ bao trùm toàn bộ ngành sản xuất, dù sao cũng là tập đoàn Uyển Như sát nhập hai đại thế gia.

Giờ phút này, nói là rự rỡ như mặt trời ban trưa cũng không đủ.

Có quá nhiều khách tới, khách sạn không đủ chỗ, thành phố Giang Tư xuất hiện một tình huống khó xử mà xưa nay chưa từng có.

Lúc tổ chức tiện, ngay cả khách sạn nhỏ cũng hết phòng.

Trong một căn biệt thự.

"Cậu chủ, muốn vào hội trường không cần thư mời, chỉ cần đăng ký đơn giản là có thể đi vào." Một người trung niên mắt sói mũi ưng, khoanh tay khom người, vô cùng cung kính đối với người thanh niên trước mặt.

Người thanh niên cười: "Giang gia bị diệt, lão già đáng chết Bạch Lý Hưng kia lại đứng ra bảo vệ nó."

"Ả đàn bà kia đã nhảy xuống biển tự vẫn rồi, sao nó không đi theo chết luôn đi?"

"Còn có đám ngu xuẩn kia nữa, người đã đưa lên thuyền rồi còn để nó trốn thoát được."

"Đúng là đồ vô dụng."

"Mạng cứng phết đấy, nhưng mà... mày rất nhanh sẽ phải hai bàn tay trắng thôi."

Người thanh niên này không phải ai khác, chính là em trai cùng cha khác mẹ của Giang Hải, Bạch Hiệu.

"Thanh Uy, ông nói xem nếu nó nhìn thấy tôi thì sẽ có biểu cảm thế nào?"

Thanh Uy sầu lo nói: "Cậu chủ, cậu làm như vậy, sẽ khó ăn nói với ông chủ lắm."

"Có cái gì mà khó ăn nói?" Bạch Hiệu gầm lên: "Chẳng lẽ để cái đứa con hoang đó đến tranh vị trí gia chủ với tôi à?"

"Cha tôi đã bệnh nặng rồi, nói không chừng ngày nào đó sẽ ra đi."

"Mà ông ấy lại muốn để Bạch Lý Hưng mang cái đứa con hoang kia về nhà họ Bạch."

"Ông ấy muốn làm cái gì? Tưởng tôi là kẻ ngu sao? Để đứa con hoang ấy còn sống, chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn nhà họ Bạch rơi vào tay nó?"

Thanh Uy nói: "Nghe Bạch Lý Hưng nói, Giang Hải này có thân phận rất đặc biệt, mà ngay cả nhà họ Bạch cũng phải cẩn thận. Tôi nghĩ..."

"Nghĩ cái gì?" Bạch Hiệu nheo lại mắt, nhìn chằm chằm vào Thanh Uy: "Ông phải nhớ kỹ, ông là người của tôi."

"Chẳng lẽ ông quên ai là người cứu ông rồi?"

"Thân phận đặc biệt? Quả là nực cười. Chẳng lẽ nó còn hơn được nhà họ Bạch. Nếu như cái đứa con hoang kia thật sự có bản lĩnh, thì Lan gia còn có thể tồn được ở thành phố Giang Tư nữa không?"

"Cậu chủ nói rất đúng." Người trung niên biến sắc, đành cắn răng nói.

Ông ta nói: "Cậu chủ, đã chuẩn bị xong theo cầu của cậu rồi."

Với tư cách người thừa kế của nhà họ Bạch, Bạch Hiệu cũng là người trẻ tuổi giỏi giang nhất của nhà họ Bạch.

Bất kể là tâm trí, hay là mưu kế thủ đoạn.

Những người cùng lứa khó có thể sánh được.

Mà, Bạch Hiệu, còn có ngoại hình rất tuấn tú lịch sự.

"Tập đoàn Uyển Như, tôi muốn chắc rồi."

"Cố Uyển Như? Cũng không tệ lắm, có thể chơi vài ngày."

"Còn Lan Kiều kia lại càng đúng gu của tôi."

"Nghe nói cô ta là bà con bên nhà mẹ tôi, nếu như lúc này cầu hôn Lan gia phía bắc... Ha ha... Thật thú vị... Thật thú vị..."

"Ha ha..."

Bạch Hiệu có vẻ hơi điên cuồng, tiếng cười truyền đi rất xa, rất đáng sợ.

Lúc này, điện thoại vang lên.

Bạch Hiệu nhìn Thanh Uy.

Thanh Uy rất biết điều lập tức khom người rời đi.

Anh ta nghe máy: "Con nghe, mẹ!"

Trong điện thoại vang lên một giọng nữ ung dung, hoàn toàn không giống như người đã 50 tuổi, uyển chuyển lại êm tai, nghe cứ như giọng của em gái nhà bên.

Người này chính là mẹ của Bạch Hiệu, Lan Nhã Cát.

Giang Hải còn sống, vẫn luôn là họa lớn trong lòng Lan Nhã Cát.

Bà ta tuyệt không cho phép một kẻ có khả năng ảnh hưởng đến tiền đồ của con trai mình tồn tại, nhất lại là đứa con hoang do người đàn bà kia sinh ra.

"Đến thành phố Giang Tư rồi à?" Lan Nhã Cát hỏi.

"Đến rồi ạ."

"Gặp Lan Thương chưa?"

"Mẹ, con không cần đi gặp Lan Thương gì cả, chẳng phải chỉ là một đứa con hoang thôi sao? Mẹ cứ tin ở con."

Lan Nhã Cát nói: "Coi chừng lại có bất rắc, biết mình biết người mới tốt nhất."

Bạch Hiệu cười nhạo: "Mẹ, mẹ cũng đừng bị Bạch Lý Hưng dọa thế chứ, ông ta chính là nói hươu nói vượn."

"Còn nữa, Lan Thương cũng không đáng tin."

"Cho dù nó là võ giả thì đã sao, mẹ không nghe câu thiên ngoại hữu thiên, người giỏi còn có người giỏi hơn à?"

Cúp điện thoại, Bạch Hiệu cầm ảnh chụp Giang Hải.

Một tấm cảnh chụp từ năm năm trước, Giang Hải cả người đầy huyết, đã nhìn không rõ mặt, cực kỳ bi thảm.

"Ha ha..." Bạch Hiệu điên cuồng cười, cười đến khàn giọng, thẳng đến toàn thân run rẩy.

Nếu như Giang Hải rơi vào tay anh ta, anh ta muốn lột da Giang Hải.

Cả người dính đầy máu tươi, khiến anh ta nhịn không được tim đập rộn lên.

Bên ngoài gian phòng, Thanh Uy chậm rãi lắc đầu, đây là bệnh, phải điều trị.

Càng ngày càng phân liệt rồi, lúc gặp người ngoài còn khá tốt.

Lúc ở một mình chẳng khác nào thằng điên.

Bức tiệc bắt đầu vào buổi chiều, có khá nhiều tiết mục, có lẽ sẽ diễn ra đến đêm khuya.

Bạch Hiệu sớm đã tắm rửa, thay quần áo, xịt loại nước hoa đặc chế.

Nhìn chính mình trong gương, gương mặt điển trai, dáng người hoàn mỹ.

Bạch Hiệu suýt nữa bị chính mình mê hoặc.

Vô luận là xuất thân hay là ngoại hình, Bạch Hiệu đều là đối tượng trong mơ của các cô gái.

"Cố Uyển Như, Lan Kiều."

"Tôi đến đây."

"Các em tốt nhất là nghe lời tôi, nếu không..."

"Tối đa mười ngày, tôi muốn thành phố Giang Tư không có ai dám hợp tác với tập đoàn Uyển Như. Tại đây, cũng sẽ không có... một đứa con hoang tên là Giang Hải tồn tại nữa."

"Đến lúc đó dù các cô có quỳ xuống, tôi cũng sẽ chỉ đem các cô trở thành chó cái."

"Tôi... thích mấy cô nghe lời..."

Nhàn nhã đi ra khỏi phòng: "Thanh Uy, đưa tôi tới nơi tổ chức bữa tiệc."

Khách sạn Thiên Nha ở thành phố Giang Tư.

Một đám nhân viên bận tối mày tối mặt.

Trên sa bàn cực lớn tinh sảo bày ở đó, mỗi một tấc đất ở phía tây đều đã được quy hoạch rõ ràng.

Mỗi một miếng đất đều có một số hiệu, đối ứng chính là sản nghiệp tương ứng.

Tập đoàn Uyển Như, trong những sản nghiệp này, đều có được kỹ thuật tiên tiến.

Ai đến hợp tác, đó chính là đạt được cơ hội hiếm có.

Thời gian vẫn còn sớm, mà, lúc này đã có mấy đối tác đến rồi.

Đứng trước sa bàn chỉ trỏ.

Một người trong đó có chút ít cảm khái: "Thành phố Giang Tư, nhìn như vùng duyên hải, nhưng vật tư thiếu thốn, không có khoáng sản tài nguyên gì, cũng không có trường đại học nào lớn."

"Ai có thể ngờ được, thành phố Giang Tư vậy mà có thể làm thành khu công nghiệp khoa học kỹ thuật lớn nhất phương đông này."

Người còn lại nói: "Có nghe nói gì chưa, có mấy trường đại học nổi tiếng tuyên bố sẽ tiến hành khảo sát thành phố Giang Tư. Chỉ cần hoàn cảnh thích hợp, bọn họ sẽ xây dựng chi nhánh ở thành phố Giang Tư đấy."

"Khoa học kỹ thuật là thứ khiến đất nước giàu mạnh, tập đoàn Uyển Như nắm giữ nhiều kỹ thuật như vậy, đứng ở trên đỉnh của khoa học kỹ thuật rồi."

"Đợi một thời gian nữa, tập đoàn Uyển Như chắc chắn sẽ nổi bật ở phương Đông, thậm chí là toàn bộ thế giới."

Một người phụ nữ trung niên, đeo cặp kính dày cộp cảm thán.

Rất khẳng định gật đầu: "Đây là miếng bánh ngọt khổng lồ, sợ không ít thế gia hào phú cũng sẽ đến đây hợp tác."

"Những trướng đại học kia đúng là rất sáng suốt. Giáo sư có đủ nhiều để nghiên cứu dự án, như vậy tận lực đẩy mạnh tiến bộ khoa học kỹ thuật, bồi dưỡng nhân tài cũng có thể tiêu thụ ngay tại chỗ, không bị thất thoát nhân tài."

"Thành phố Giang Tư, sợ là sắp bay lên rồi."

Lúc này, Tần Hạo tiến lên, chào hỏi bọn họ.

Thấy mấy người nói về các dự án phía tây thành phố, Tần Hạo có chút kiêu ngạo nói: "Không chỉ những trường đại học, mà ngay cả Thiên Lương cũng là đối tác của chúng tôi."

"Thiên Lương?" Tất cả mọi người sững sờ, thậm chí hút một ngụm khí lạnh.

Điều này nói rõ cái gì?