Chàng Rể Đào Hoa

Chương 70




Trần Hoàng Thiên tưởng chừng như không thể tin được vào hai mắt và lỗ tại mình, mẹ vợ của anh là người như vậy sao?

Dương Ninh Vân là một người rất cẩn trọng, buổi sáng hôm đó vô ý nhìn thấy anh em của anh đã bị dọa sợ đến mức mặt đỏ bừng một người vợ như thế sao lại có một người mẹ dâm đãng như vậy được? “Muốn làm ba vợ của tôi sao?”

Trần Hoàng Thiên tự hỏi bản thân, nếu tùy theo Lý Tú Lam, thật sợ hãi khi nghĩ về điều đó. “Ba!”

Lúc này, Trần Hoàng Thiên đập chiếc điện thoại di động vỡ tan tành. “Tao đi con mẹ mày!”

Trần Hoàng Thiên đứng dậy hung hăng đá một cước vào Hầu Quý bên cạnh. “Chủ tịch Trần, chủ tịch Trần, tôi đã nói cho anh biết sự thật rồi, xin anh hãy cho tôi một con đường sống đi” Hầu Quý khóc nói. “Tao giữ cái đầu mày lại đấy!”

Trần Hoàng Thiên đoạt lấy cây gậy bóng chày từ bên người một đàn em của Hoàng Thiên Tuấn, trực tiếp đập một trận lên người Hầu Quý, đồng thời mắng chửi: “Này thì thằng chó đội nón xanh lên đầu ba vợ tạo, hôm nay nếu tao không đánh chết mày thì thực có lỗi với người ba vợ đã cứu tạo một mạng.

Một lúc sau khi đánh đập điên cuồng, lúc này Trần Hoàng Thiên mới ném gậy bóng chày xuống đất, nói với Hoàng Thiên Tuấn: “Xử lý nó đi, nhân tiện đến nhà nó đập phá hết các thiết bị điện tử, tránh cho nó có lưu lại những thứ như video”

Trần Hoàng Thiên không sợ Lý Tủ Lam mất mặt, mà là sợ Dương Ninh Vân mất mặt, nếu video bị truyền ra ngoài bị Dương Chí Văn biết được, có thể Lâm Giang Ninh Vân tức đến hộc máu.

Cho nên anh phải phá hủy hết mấy thứ này “Vâng chủ tịch”

Hoàng Thiên Tuấn lên tiếng phân phó: “Lôi thắng ma chết này quăng xuống biển cho cá mập ăn cho tôi.” “Vâng.”

Ngay sau đó, Hầu Quý đã bị kéo đi.

Lúc này, Lâm Trung Bảo tiến vào. “Hoàng Gia, Lài Hồ xin gặp.

Hoàng Thiên Tuấn nhìn về phía Trần Hoàng Thiên, vẫn chưa thấy tỏ ý muốn gặp. “Để anh ta vào.” Trần Hoàng Thiên thản nhiên nói. “Để Lôi Hổ vào.” Hoàng Thiên Tuấn lặp lại.

Ngay sau đó, Lâm Trung Bảo mang Lôi Hồ vào. “Hoàng Gia, tên đàn em này của tôi thật đáng chết, bọn họ sau khi trở về đã nói hết sự tình cho tôi biết, suýt chút nữa đã hủ chết tôi rồi, vì vậy nên tôi nhanh chóng. chạy đến đây xin lỗi anh.” Lãi Hỗ run rẩy nói. “Xin lỗi với tôi làm gì, mau quỳ xuống giải thích với chủ tịch của giải trí Hoàng Gia đi!” Hoàng Thiên Tuấn chỉ về phía Trần Hoàng Thiên.

Thân hình Lôi Hổ run lên, cũng không hỏi nhiều, trực tiếp đến trước mặt Trần Hoàng Thiên quỳ xuống đập đầu giải thích. “Đứng lên đi.” Trần Hoàng Thiên thản nhiên nói.

Lõi Hồ như được đại xá, cảm ơn một trận sau đó mới đứng lên, yếu ớt hỏi: “Chủ tịch Trần, Hầu Quý thật sự là một kẻ đáng chết, tiền của hắn là lấy từ mẹ vợ anh sao?”

Trần Hoàng Thiên gật gật đầu “Mẹ vợ của tôi bị hắn lấy đi ít nhất tâm triệu”

Thân hình Lôi Hổ chấn động, vội vàng nói: “Chủ tịch Trần, Hầu Quý nói linh tinh với tôi rằng chỉ mất có mười triệu, anh hãy cho tôi số tài khoản, tôi sẽ hoàn trả lại toàn bộ số tiền Hầu Quý đã lấy của mẹ vợ anh.

Trần Hoàng Thiên gật gật đầu, đưa số thẻ của Dương Ninh Vân cho anh ta, sau đó cùng Hoàng Thiên Tuấn rời khỏi.

Chân trước mới ra khỏi nhà Hoàng Thiên Tuấn, chân sau Dương Ninh Vân. đã gọi điện thoại đến “Trần Hoàng Thiên, em vừa nhận được chuyển khoản hai mươi triệu, có phải anh đến Hoàng Gia đòi lại số tiền mà mẹ em đã bị Hầu Quý lấy không?” Dương Ninh Vân hỏi, giọng điệu có vẻ rất gấp gáp. “A thì… Anh có nói ra riêng là đòi anh là hai mươi triều sao? Trần Hoàng Thiên biết, có lẽ là Lôi Hồ trả lại gấp hai lần, vì gả đang muốn lấy lòng anh. “Đúng vậy! Tận hai mươi triệu đấy! Mẹ em cũng không có nhiều tiền như vậy để mắt đâu?” Dương Ninh Vân hết sức kinh ngạc.

Trần Hoàng Thiên cưới cười: “Đoán chứng là muốn trả gấp đôi đó, em nhận được tiền như vậy mẹ có biết không?” “Không biết, em không có nói cho mẹ, nhận được tin nhắn là em chạy về phòng gọi cho anh ngay, em cảm thấy là anh đến đó yêu cầu Hoàng Gia trả lại tiền, nhưng không nghĩ là lại nhiều như vậy.” Dương Ninh Vân có vẻ rất vui. “Vậy đừng nói cho mẹ, em cứ giữ đi, tránh cho việc mẹ có tiền lại cầm đi tiêu sai phung phí.” Trần Hoàng Thiên nói.

Mặc dù anh biết tiền của Lý Tủ Lam không phải bị mất mà là bị Hầu Quý lừa, hiện tại Hầu Quý đã bị anh xử lý nên sẽ không lửa được tiền của Lý Tú Lam nữa, nhưng nếu tiền quay về tay của Lý Tú Lam có tiền rồi phòng chừng bà ta lại đem đi biểu máy kẻ ngốc, dứt khoát làm cho bà ta không có tiền thì bà ta sẽ không thể biểu cho kẻ ngốc nữa. “Ừ, em sẽ không nói với mẹ.” Dương Ninh Vân vô cùng vui vẻ nói: “Nghe nói sau khi thành lập cơ sở điện ảnh và truyền hình giải trí Hoàng Gia, lĩnh vực giải trí ước tính sẽ được niêm yết, đến lúc đó em sẽ lấy hai mươi triệu này mua cổ phiếu của Giải trí Hoàng Gia, nhất định có thể kiếm được tiền” “Vợ nói có thể kiếm được tiền, vậy nhất định có thể kiếm được tiền.” Trần Hoàng Thiên cười nói, anh quả thật rất muốn đưa cổ phiếu giải trí Hoàng Gia ra thị trường.

Còn về việc có thể kiếm được tiền hay không, anh không có nghĩ đến, chỉ cần có thể hết sức không Lâm Giang Ninh Vân thất vọng.

Và đến nhà, Lý Tú Lam kéo Trần Hoàng Thiên sang một bên và hỏi: “Làm thế nào mà máy với Hoàng Gia lại hòa hảo như vậy, sao ông ta lại chịu mang nhiều người đến giúp máy “À thì. Con đã để Vạn Hào hủy bỏ lệnh cấm đối với ông ta, ông ta nơi ông là nợ con một mối nhân tình, sau đó con để ông ta mang người đến đây hỗ trợ, coi như ông là trả lại nhận tình cho con” Trần Hoàng Thiên hoảng hốt, không thể để bà ấy biết anh và Hoàng Thiên Tuấn có quan hệ tốt, nếu không bà ta sẽ đi khắp nơi khoe khoang kẻ ngốc lại chú ý đến bà ta. “Thì ra là thế.”

Lý Tú Lam gật gật đầu, hỏi lại: “Vậy máy có thể gọi điện thoại cho Hoàng Gia yêu cầu ông ta đuổi Hầu Quý đi không, tên này rất đáng hàn, tao sợ ngày nào đó hạn lại đổi của tao ba mươi triệu tiền lời. ” “Hoàng Gia vừa gọi điện thoại cho con, đã đánh gãy tay chân rồi đuổi hẳn ra khỏi Đông Quan, chắc chắn sẽ không quay về đòi lại tiền lời của mẹ đầu.” Trần Hoàng Thiên lại hoàng hôn, không thể để cho mẹ và biết Hầu Quý đã chết, nếu không bà là sẽ lại vô tư đi dâng tiền cho kẻ ngốc.

Tóm lại, hiện giờ chính là anh đang muốn làm cho Lý Tú Lam không đi dạng tiền cho kẻ ngốc được như vậy thì ba vợ mới được đội mấy cái nón xanh. “Hả? Không đánh chết anh ta à.” Lý Tú Lam rất thất vọng.

Sau này anh ta còn có thể lấy video ra uy hiếp bà ta không

Điều này sẽ trở thành cơn ác mộng kéo dài của bà ta.

Ăn xong cơm chiều, làm xong việc nhà, Trần Hoàng Thiên trở về phòng, lại được Dương Ninh Vân khen ngợi một lần nữa. “H nay anh lại giúp em một việc lớn, làm cho tài khoản của em nhận được nhiều tiền như vậy, thưởng cho anh này.” Cô vô cùng vui vẽ nói. “Cảm ơn phần thưởng của vợ. Trần Hoàng Thiên rất hưởng thụ “Đương nhiên, nhưng phần thưởng này em cảm thấy vẫn chưa đủ, nếu không thì… Như vậy đi, sau này mỗi ngày anh đều có thể ngủ ở giường em, không cần hỏi ý em nữa” Dương Ninh Vân nói.

Sau đó lại bổ sung một câu: “Nhưng mà anh tạm thời không được làm cái kia với em…”

Gương mặt xinh đẹp trở nên nóng bừng.

Trên thực tế ở tuổi này có cũng có nhu cầu, nhưng mà cô vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận Trần Hoàng Thiên, tuy vậy có lại thấy được cảm xúc của mình dành cho Trần Hoàng Thiên đã tăng lên rất nhiều, chắc là không còn bao lâu nữa, cô sẽ hoàn toàn chấp nhận anh trở thành vợ chân chính của anh.

Năm ngày sau.

Bởi vì giải trí Hoàng Gia chọn tập đoàn nhà họ Dương là nhà cung cấp vật liệu thép, sau khi tin tức truyền ra, suốt mấy ngày nay, rất nhiều công ty đã tìm đến hàng hóa của Dương Thị, ký kết các thỏa thuận hợp tác, vv., nhờ đó, việc kinh doanh của tập đoàn nhà họ Dương đã tăng trưởng một cách vô cùng bất ngờ, bình quân mỗi ngày đều có thể kiểm hơn trăm vạn tiền lời.

Trước đây, một tháng cũng chưa chắc kiếm được nhiều lợi nhuận đến như vậy.

Dương Chấn Kỳ vô cùng cao hứng, vừa khéo hôm nay mấy ông bạn già tổ chức họp mặt gia đình, trước đây cũng chưa từng mang theo gia đình của Dương Ninh Vân, lần này sẽ cùng đến với gia đình của Dương Ninh Vân.

Buổi họp mặt được tổ chức ở sơn trang Tụ Hiền.

Đây là sơn trang cao cấp nhất ở Đông Quan, là một nơi rất tốt cho những người giàu có đến đây nghỉ ngơi và giải trí. “Ngài Dương, người nhà của ngài tới rồi.”

Dương Chấn Kỳ và gia đình đến bãi đậu xe của sơn trang Tụ Hiền, vừa bước xuống xe thì có ba ông lão mỉm cười dẫn theo một nhóm hậu bối thế hệ thứ hai và thứ ba đi tới.

Trần Hoàng Thiên nhìn lướt qua, chỉ biết mỗi nhà buôn đồ có Lý Nhất Chính và cháu gái Lý Sơ Ảnh đã đến dự tiệc sinh nhật của ba anh, những người khác đều không biết. “Ha ha!”

Dương Chấn Kỳ cười nói: “Ông Lý ông Chu, ông Hàn, đừng khách sáo, hôm qua một khách hàng lớn đến từ thành phố Thẩm Quyến đã ký đơn hàng năm mươi triệu với công ty chúng tôi, hôm nay mời việt đi, Ninh Vân đã đi tiền, cho nên đến trễ một chút. “Không sao không sao.”

Lý Nhất Chính mỉm cười xua tay “Ông Dương, cháu gái của ông cũng thực sự có bản lĩnh, ngay cả nguồn cung cấp thép của giải trí Hoàng Gia cũng có thể nắm bắt được, thật đúng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tương lai chắc chắn sẽ thành người xuất sắc trên thương trường!” Chu Chính Hải khen ngợi. “Đúng vậy, nếu cháu gái của tôi có được nâng lực này, tôi sẽ vui mừng đến mức trẻ ra mười tuổi Hàn Vĩnh Thiên cũng khen ngợi không ngớt. “Ha ha!”

Dương Chấn Kỳ nghe thấy rất thoải mái, tùy ý cười to nói: “Cháu gái tôi quả thực có bản lĩnh, bản thân tôi cũng rất khâm phục cháu gái minh, lúc trước giao cho nó quản lý tập đoàn nhà họ Dương quả là một quyết định đúng đắn nhất.”

Có thể được ông nội và bạn chỉ cốt của ông khen ngợi, Dương Ninh Vân cũng không kiềm được mà mỉm cười tự hào.

Dương Chí Văn tuy rằng khó chịu, nhưng lại không dám phủ nhận lời nói của mấy vị trưởng bối, chỉ có thể đem bực bội trút lên người Trần Hoàng Thiên: “Em họ của con quả thực là rất xuất sắc, chỉ tiếc là lại đi lấy một thang chuyển phát nhanh làm chồng, cho dù nó xuất sắc đến đầu đi nữa mà lại có một người chồng như vậy, nó mãi mãi chỉ là trò cười của xã hội thượng lưu Giang Châu mà thôi

Lời vừa thốt ra, ánh mắt tất cả các thế hệ trẻ nhà họ Lý, họ Hàn, họ Chu đều đổ dồn vào Trần Hoàng Thiên đứng bên cạnh Dương Ninh Vân, một đầm đều lộ ra vẻ ghét bỏ và khinh thường. “Anh ta là nhân viên chuyển phát nhanh? Trời a! Ghế tởm quá!” “Nhà họ Dương tốt xấu gì cũng là gia tộc hạng ba với khối tài sản mấy trăm triệu, hậu bối của nhà họ Dương sao lại có thể lấy một tấm chồng nghèo như vậy được ph “Ánh mắt của Dương Ninh Vân kém vậy sao? Cô ấy xinh đẹp như vậy. có thể dễ dàng tìm được một người chồng giàu có, sao lại dại dột mà đi lấy một thằng chồng làm nhân viên chuyển phát nhanh như vậy chứ?”

Trong lúc nhất thời, đủ loại châm chọc và khiêu khích đập vào mặt.