Chàng Rể Đào Hoa

Chương 370




Ngay khi những lời này được thốt ra, hội trường vốn dĩ đang sôi động bỗng trở nên yên tĩnh.

Mọi người quay đầu nhìn sang, chỉ thấy một người trẻ tuổi đi vào qua cửa đại sảnh. “Là Trần Hoàng Thiên!”

Không biết ai đã hét lên, và ngay lập tức khiến khán giả nổ tung. “Đây là Trần Hoàng Thiên, chồng cũ của Dương Ninh

Vân sao?” “Anh ta muốn dùng sinh lễ 3000 tỷ để lấy Dương Ninh Vân sao?” “Khoác lác thôi, anh ta có thể lấy đâu ra mấy nghìn tỷ?” Mọi người bàn tán.

Lúc nhìn thấy Trần Hoàng Thiên xuất hiện, Hàn Bình Minh mỉm cười.

Cuối cùng ông ta cũng chờ được Trần Hoàng Thiên đến!

Dương Ninh Vân sững sờ, không ngờ Trần Hoàng Thiên lại đến, khiến cô trở nên căng thẳng, không biết phải đối mặt với anh như thế nào.

Hàn Tử Minh mừng thầm, vòng tay qua bờ vai thơm thọ của Dương Ninh Vân, đắc thắng nhìn Trần Hoàng Thiên.

Anh ta muốn Trần Hoàng Thiên tức giận, nếu Trần Hoàng Thiên tức giận, Trần Hoàng Thiên sẽ gây rối, ông nội có lý do, anh ta sẽ có cớ giải thích với Dương Ninh Vân, không ảnh hưởng đến quan hệ của anh ta với Dương Ninh Vân..

Quả nhiên, hành động này của anh ta đã đạt được mục đích mà anh ta muốn.

Trần Hoàng Thiên lạnh lùng nhìn anh ta, lạnh lùng nói: “Bỏ bàn tay bẩn thỉu của mày ra.” Hàn Tử Minh chế nhạo: “Ninh Vân là vợ chưa cưới của tôi. Hôm nay là ngày lễ đính hôn của tôi với cô ấy. Tôi ôm cô ấy thì sao chứ, anh có quyền gì mà không vui?” “Đúng thế!”

Lý Tú Lam nhảy ra chỉ vào mũi Trần Hoàng Thiên chửi bởi: “Cút ngay đi. Gia đình tôi không hoan nghênh đồ sao chối như cậu. Nếu cậu không cút đi, còn dám làm ảnh hưởng đến việc đính hôn của con gái tôi với cậu Hàn, cậu có tin nhà thông gia của tôi đánh cậu cút khỏi đây không?”

Trần Hoàng Thiên chịu đựng cơn tức giận, bình tĩnh nói: “Mẹ gả Ninh Vân chỉ vì tiền. Nhà họ Hàn đưa sinh lễ 300 tỷ, con đưa sính lễ 3000 tỷ, trả Ninh Vân lại cho con.”

Vừa rồi anh ở bên ngoài, đã nhìn thấy Dương Ninh Vân luôn luôn không cười, cũng không gọi là bố chồng hay mẹ chồng.

Anh đã ở cùng Dương Ninh Vân hơn ba năm, anh hiểu rất rõ về cô, có thể nhìn thấy vẻ bất lực hiện rõ trên mặt có Vì vậy, anh phải cưới cô về chứ không phải cướp cô về nếu không anh đã để cho Tây Bắc Vương ra tay rồi, *3000 tỷ? Lý Tú Lam cảm động.

Nhưng rất nhanh, bà ta đã tỏ thái độ với Trần Hoàng Thiên: “Tôi gả Ninh Vân không phải vì tiền, là vì người con rể như cậu Hàn làm tôi hài lòng, cậu không làm tôi hài lòng, cho dù cậu có cho tôi ba mươi nghìn tỷ, tôi cũng sẽ không gả con gái cho kẻ gây tai họa như cậu!”

Hàn Tử Minh tàn nhẫn như thế nào, bà cũng hiểu được một chút.

Để gây ra sự hiểu lầm giữa Dương Ninh Vân và Trần Hoàng Thiên, anh ta đã ép Hoàng Đức Thắng ra tay, sau khi thực hiện hành vi đó, anh ta đã giết Hoàng Đức Thắng và các đệ tử Võ quán Hoàng Quyền.

Vì vậy, bà sợ rằng việc trả lại Dương Ninh Vân cho Trần Hoàng Thiên để lấy tiền sẽ làm nảy sinh sự bất mãn với Hàn Tử Minh và bà sẽ bị giết. “Nghe thấy chưa?”

Hàn Tử Minh chế nhạo: “Anh là một kẻ chỉ biết gây họa. Ninh Vân đã cùng anh trải qua bao thảm họa, suýt chết mấy lần. Cô ấy còn vì sự vô trách nhiệm của anh, suýt chút nữa đã tự sát. Anh có tư cách gì mà cưới cô ấy?”

Trần Hoàng Thiên nheo mắt: “Vậy nếu anh giết cha của Ninh Vân, anh có đủ tư cách để kết hôn với cô ấy không?” “Đủ rồi Trần Hoàng Thiên!”

Dương Ninh Vân vội vàng nói: “Tôi đã quyết định kết hôn với anh Hàn, sẽ không quay lại với anh nữa. Anh đi đi, ngay lập tức!”

Cô sợ rằng Trần Hoàng Thiên sẽ xúc phạm Hàn Bình

Minh. “Tại sao?” Trần Hoàng Thiên hỏi, “Chẳng nhẽ anh đổi xử với em không tốt bằng anh ta sao?”

Dương Ninh Vân mắt đỏ hoe, tức giận nói: “Bởi vì anh đã thay đổi! Tôi không còn biết anh là ai nữa! Anh Hàn đã nhiều lần cứu tôi. Còn anh lại mua chuộc Hoàng Đức Thắng ám sát anh Hàn. Sự việc bại lộ, anh còn tàn nhẫn đến mức giết chết Hoàng Đức Thắng và đồ đệ của ông ấy, anh quên rằng Hoàng Đức Thắng đã cho anh vay 150 tỷ rồi sao? Sao anh có thể làm ra chuyện điên cuồng như vậy? Lương tâm của anh đã để cho chó ăn thịt rồi sao?”

Bùm!

Trần Hoàng Thiên như bị sét đánh, anh ngây người.

Anh mua chuộc Hoàng Đức Thắng để ám sát Hàn Tử Anh đã giết Hoàng Đức Thắng và các đệ tử của ông

Minh? ta? “Tôi hiểu rồi!”

Một lúc lâu sau, Trần Hoàng Thiên biết chuyện gì đang xảy ra, vì vậy anh nhìn Hàn Tử Minh, chế nhạo: “Để Ninh Vân hiểu lầm tôi, anh mua chuộc Hoàng Đức Thắng diễn kịch với anh, sau khi vở kịch kết thúc, anh giết ông ta để diệt khẩu, thủ đoạn của anh thâm sâu lắm!” “Đấy, anh lại nữa rồi.”

Hàn Tử Minh giả vờ bất lực: “Lần trước vì anh mà ba của Ninh Vân chết thảm, anh đổ tội cho tôi. Lần này anh muốn giết tôi, mọi việc đã bại lộ nhưng anh vẫn không thừa nhận, lại một lần nữa đổ lên đầu tôi. Anh thực sự nghĩ rằng Hàn Tử Minh tôi là thùng rác để anh đổ tội sao?”

Trần Hoàng Thiên định nói gì đó, Dương Ninh Vân đã gầm lên: “Trần Hoàng Thiên đủ rồi. Đừng lừa dối bản thân nữa. Anh đã làm tôi thất vọng rồi. Đừng để tôi hoàn toàn thất vọng về anh, được không?” “Ninh Vân, anh.” “Cút đi!”

Dương Ninh Vân nhào tới Trần Hoàng Thiên, hung hãng xô anh một cái, khàn giọng nói: “Tôi bảo anh ra ngoài đi, anh nghe thấy không!”

Trần Hoàng Thiên ôm lấy cô nói: “Em bị Hàn Tử Minh lừa dối như vậy, hôm nay anh nhất định phải vén tấm màn đạo đức giả của anh ta lên, cho em xem bộ mặt anh ta xấu xa như thế nào. Sau đó anh sẽ moi tim anh ta ra, để cho em xem trái tim đen tối của anh ta!”

Dương Ninh Vân nghe xong, trong lòng nhất thời rung động. Cô biết rằng Trần Hoàng Thiên lần này xong đời rồi.

Quả nhiên!

Chỉ nghe Hàn Bình Minh hét lên: “Tên nhãi kia, ta đã chịu đựng đủ lắm rồi. Lần trước cậu đánh người của ta, nể mặt Ninh Vân, ta tha cho cậu một mạng. Lần này cậu lại tới lễ đính hôn của cháu ta nói bậy, đòi cướp vợ chưa cưới của cháu trai ta, nếu hôm nay ta không dằn mặt cậu, sau này Hàn Bình Minh ta làm sao có thể gặp người khác được!”

Ông ta vừa nói xong liền tức giận đi về phía Trần Hoàng Thiên.

Dương Ninh Vân sửng sốt, cô nhanh chóng quay người lại để bảo vệ Trần Hoàng Thiên, kinh hãi nói: “Ông Hàn, thả anh ấy, ông đừng ra tay, được không?” “Không thể ”

Hàn Bình Minh hét lên: “Hôm nay tôi phải giải quyết nợ cũ nợ mới với anh ta!”

Dương Ninh Vân đang định nói gì đó, Lý Tủ Lam đã kéo cô ra, oán hận mắng: “Loại đàn ông xấu xa này, con quan tâm đến sống chết của nó làm gì, đánh chết nó càng tốt!” Dương Ninh Vân gạt tay Lý Tủ Lam và quỳ xuống van xin Hàn Bình Minh.

Ngay khi bàn tay của Hàn Bình Minh định bắt lấy Trần Hoàng Thiên, một bóng người từ bên ngoài xông vào như một bóng ma.

Cả người Trần Hoàng Thiên chợt chấn động. “Không hay rồi!”

Hàn Bình Minh sắc mặt đột nhiên thay đổi, ông ta nắm đấm bóng người xông lên mãnh liệt.

Giây tiếp theo!

Bùm!

Đã có những tiếng ồn rất lớn.

Trong đại sảnh, ngoại trừ Trần Hoàng Thiên, tất cả mọi người đều bị đánh ngã xuống đất, ngay cả chiếc hộp đựng quà đính hôn cũng vỡ tan tành.

Bùm bùm bùm bùm!

Hàn Bình Minh lùi lại bảy tám bước rồi mới dừng lại.

Ông ta nhìn chăm chú, liền thấy đó là một khuôn mặt quen thuộc, ông ta liếc mắt một cái, bất đắc dĩ nói: “Tây Bắc Vương, ông làm cái gì vậy?” “Giúp anh Trần đây trừ khử một hiểm họa.” Tây Bắc Vương nói nhẹ.

Hàn Tử Minh lập tức hét lên với Dương Ninh Vân: “Ninh Vân, nhìn xem, anh ta mua chuộc người giết anh không thành, bây giờ anh ta còn tìm người để giết ông nội anh, bây giờ em biết anh ta là loại người gì rồi đúng không?”

Dương Ninh Vân măng Trần Hoàng Thiên: “Trần Hoàng Thiên, anh định làm cái quái gì vậy? Nếu không có anh Hàn, tôi đã chết từ lâu rồi, ngươi không biết. Tại sao anh liên tục muốn đối đầu với anh ấy, muốn anh ấy chết như vậy?” “Nếu là tôi, vậy thì tôi chết đi cho xong, nhìn hai người đối đầu nhau như vậy, tôi chỉ muốn không nhìn thấy gì hết!” Vừa nói xong, cô liền lấy một thỏi vàng, đập vào đầu mình.