Chàng Rể Đào Hoa

Chương 362




Khách của nhà họ Hồ?

Nhậm Tường Vân tát thẳng vào mặt người thanh niên, và đột nhiên có một giọng nói như vậy, khiến cô run lên và lập tức dừng lại.

Chẳng lẽ là nhà họ Hồ của Tây Bắc Vương Hồ Đức

Thiên? Cô mang theo nghi ngờ nhìn sang.

Chỉ thấy một thanh niên cao to và điên cuồng lao đến, đấm vào mặt cô ấy.

Đánh giá về phong cách của cú đấm này, cô có thể chắc chắn rằng đây là một võ giả mạnh hơn cô.

Nhận ra điều này, cô hét lên.

Ngay khi nắm đấm của người thanh niên thô bạo sắp đập vào mặt Nhậm Tường Vân.

Đột ngột.

Bàn tay trắng nõn duỗi ra nắm lấy cổ tay thanh niên. “Hu?”

Thanh niên cau mày nhìn sang, thấy đó là một thanh niên mặt mũi trẻ trung, anh ta liếc mắt một cái, quát lớn: “Đem móng chó của mày cút đi cho tao!” “Nếu tôi không cất đi thì sao?” Trần Hoàng Thiên nhẹ giọng nói. “Haha!”

Cậu thiếu niên cười rộ lên: “Có biết tạo là ai không? Tao sợ nói ra sẽ dọa mày chết khiếp. Tao là Hồ Đức Phong, cậu chủ nhà họ Hồ ở Ninh Châu. Chuyến bay này là bay tới Ninh Châu. Một khi đã tới ranh giới Ninh Châu, tạo sẽ giết mày như giết một con kiến, mày tin hay không?”

Trần Hoàng Thiên cau mày, buông tay hỏi: “Là nhà họ Hồ của Tây Bắc Vương Hồ Đức Thiên sao?” “Đúng thế!”

Hồ Đức Phong lớn tiếng nói: “Hồ Đức Thiên là ông nội của tao, cậu thanh niên vừa bị bạn gái mày đánh, là Lâm Nhật Nam, đệ tử của HL Emà tôi mời từ Tiên Ti đến”

Nói đến đây, anh ta chỉ sang một ông già sang một bên và tự hào giới thiệu: “Đây là â Hứa Đức Nguyên. Bạn gái của mày đã đánh gãy tay đệ tử của ông ấy ngay trước mặt ông ấy. Nếu hôm nay tao không trừng phạt chúng mày nghiêm khắc, Ma sẽ không cho em gái của tao. Hôm nay ông đây giết chúng mày!” “Biết điều thì mau quỳ xuống, để số phận cho đệ tử của HLZđịnh đoạt. Nếu không, tao sẽ khiến chúng mày chết không toàn thây!” Nhậm Tường Vân đột nhiên hoảng sợ nhìn Trần Hoàng Thiên bằng ánh mắt vô tội nói: “Trần Hoàng Thiên, đệ tử HL Inày đánh em trước, cho nên em mới ra tay”

Cô sợ rằng mình sẽ kích động nhà họ Hồ và phá hủy kế hoạch mua chuộc Hồ Đức Thiên của Trần Hoàng Thiên, cô cảm thấy rất có lỗi vì điều này. “Không sao đâu.”

Trần Hoàng Thiên cười nhìn cô rồi nhìn Hồ Đức Phong “Em gái anh trúng độc gì, nói cho tôi biết, có lẽ tôi cũng giải được.”

Có rất nhiều công thức bí mật để giải độc và giảm đau đầu trong Dược Vương Kinh, nếu biết độc đó là gì, thông thường thì anh có thể giải được.

Vừa hay có thể mượn cớ này để vào nhà họ Hồ, bàn chuyện hợp tác với Hồ Đức Thiên. “Mẹ kiếp, mày thì có thể làm được gì chứ!”

Hồ Đức Phong tức giận nói: “Tao bảo chúng mày quỳ xuống, chấp nhận trừng phạt của đệ tử của M =, chúng mày bị điếc sao? Hay là muốn ép tao giết hai người?”

Khi anh ta đã nói điều này, có một người ngồi ghế sau Trần Hoàng Thiên: “Chàng trai, cậu không chọc giận được đệ tử của Tây Bắc Vương đâu, nhanh nghe lời đi, cùng lắm chỉ chịu chút đau ngoài da thịt thôi. Nếu chọc giận nhà họ Hồ, đến Ninh Châu, khéo cậu còn không biết mình đã chết thế nào đâu. “Đúng đấy chàng trai, nhanh lên quỳ xuống với bạn gái của cậu đi.”

Nhiều người từ Ninh Châu trong khoang bắt đầu thuyết phục.

Trần Hoàng Thiên cười: “Là Lâm Nhật Nam đánh bạn gái của tôi trước, hắn không đủ tư cách để bắt chúng tôi quỳ xuống. Hơn nữa, tôi có thể giải được độc mà Độc Vương có thể giải được, độc dược Độc Vương không thể giải được, chưa biết chừng tôi có thể giải được. Vì vậy, mọi người không cần nể mặt hắn mà đắc tội với tôi đâu.”

Ngay khi những lời này được nói ra, Độc Vương Hứa Đức Nguyên vốn đang bình tĩnh đột nhiên trừng mắt và lạnh giọng phun ra vài chữ: “Tát vào miệng hắn cho ta. “Vâng, Độc Vương!”

Bàn tay của Hồ Đức Phong được nâng lên, vào lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Hồ Đức Phong, dừng lại!”

Mọi người quay về hướng phát ra tiếng nói, chỉ thấy một người phụ nữ cao lớn chạy tới.

Hồ Đức Phong đột nhiên khó chịu nói: “Hồ Linh Chi, em muốn làm gì?”

Cô gái tên Hồ Linh Chi cho biết: “Anh ấy nói có thể giải được độc, nên để anh ấy đến nhà chúng ta thử, em gái sắp không thể chịu được nữa. Ông nội đang rất nóng lòng, lỡ như anh ấy giải được thì sao. Bây giờ anh bắt anh ấy quỳ, còn xử lý anh ấy và bạn gái của anh ấy, lỡ như Độc Vương không thể giải được độc, anh ấy cũng không giúp, vậy thì em gái chúng ta xong đời rồi.” “Haha!”

Hồ Đức Phong sửng sốt một chút, sau đó cười lớn: “Hồ Linh Chi, em điên rồi, sao em có thể tin lời nói khoác của hắn mà dám đắc tội với Độc Vương chứ?” “Em không muốn xúc phạm Độc Vương.” Hồ Linh Chi giải thích: “Em chỉ nghe thấy anh ấy khẳng định chắc chắn nên muốn để anh ấy thử.

Hồ Đức Phong lập tức tức giận nói: “Tôi thấy là vì cô không mời được Độc Vương. Tôi mời được Độc Vương, cô lo lắng rằng Độc Vương sẽ chữa khỏi được cho em gái, sau đó gia đình cô sẽ bị tôi đàn áp trong nhà họ Hồ, cho nên cô cố ý muốn chọc giận Độc Vương, làm cho Độc Vương không đến nhà họ Hồ của chúng ta cứu em gái nữa, để nhà cô đè đầu cưỡi cổ tôi đúng không?” “Cô thật là hung ác. Tin tôi trở về sẽ kiện có trước mặt ông nội không?”

Hồ Linh Chi lắc đầu: “Em không có ý đó. “Vậy thì cút đi. Kẻo Độc Vương tức giận mà không cứu được em gái, ông nội có thể bóp chết cô đấy!” Hồ Đức Phong hét lên.

Hồ Linh Chi muốn nói nhưng lại thôi.

Cuối cùng, cô ấy đã từ bỏ việc nói đỡ Trần Hoàng Thiên để không làm phật lòng Độc Vương.

Trần Hoàng Thiên lúc này mới nhìn về phía Độc Vương, cười nói: “Độc Vương, đúng không? Ông dám cùng tôi đánh cuộc không?” “Đánh cuộc gì?” Độc Vương hỏi.

Trần Hoàng Thiên nói: “Chúng ta hãy cùng nhau đến gặp nhà họ Hồ. Nếu ông có thể giải được độc, tùy ông xử lý tôi. Nếu ông không giải được độc, mà tôi giải được, đồ đệ của ông, để tôi xử lý, ông có dám cá không?”

Độc Vương không muốn đánh cược với một thanh niên vì sẽ khiến ông ta mất giá. Nhưng nếu ông ta không đồng ý, người ta sẽ cho rằng ông ta không dám, nên ông ta nói: “Có gì không dám?” “Được rồi, vậy thế nhé.” Trần Hoàng Thiên cười tự mãn nhìn Hồ Đức Phong: “Cút sang một bên, tôi đã đánh cuộc với Độc Vương. Muốn xử lý tôi, chờ Độc Vương thắng rồi hãy nói.”

Hồ Đức Phong nhìn Độc Vương.

Độc Vương gật đầu. “Vậy chờ Độc Vương thắng cuộc rồi tao sẽ xử lý hai chúng mày!”

Hồ Đức Phong nói xong, đưa Lâm Nhật Nam đang đau đớn trở lại chỗ ngồi, không quên ghé vào tai anh ta nói: “Khi hắn thua sư phụ, tôi sẽ khống chế bạn gái của hần, trói vào giường, để anh tùy ý chơi.

Lâm Nhật Nam cảm thấy thoải mái hơn bây giờ. “Khi xuống máy bay. Hai người đi theo tôi, tôi sẽ đưa hai người đến nhà Hồ.” Hồ Linh Chi nói.

Nếu Trần Hoàng Thiên này chiến thắng Độc Vương và cứu được em gái của cô ấy, thì uy tín của gia đình cô ấy trong nhà họ Hồ sẽ tăng lên.

Trần Hoàng Thiên ừm một tiếng đáp lại và ngồi xuống với Nhậm Tường Vân.

Bấy giờ.

Hàn Tử Minh đã đưa gia đình của Lý Tủ Lam về nhà của mình. Dương Ninh Vân không muốn sống với mẹ, nhưng sau sự thuyết phục của Hàn Tử Minh, cô đã đồng ý quay lại.

Nguyên nhân là gần đây không được yên ổn, nếu cô sống với mẹ, anh ta có thể phải người tới bảo vệ an toàn bọn họ tốt hơn. “Cảm ơn cậu Hàn”

Lý Tú Lam cười nói: “Ngồi một lát đã rồi hãy trở về!”

Hàn Tử Minh ừm một tiếng.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Lý Tủ Lam đổ chuông, là em gái thứ ba đang gọi điện, bà liền kết nối điện thoại, bên trong truyền ra giọng nói của em gái thứ ba. “Chị ơi, 150 tỷ mà Hoàng Đức Thắng đưa cho chị lúc trước, con rể chị có trả lại không? Nếu chưa thì chị không phải trả lại. Nghe nói đêm nay, Võ quán Hoàng Quyền đã bị giết hết, bao gồm cả Hoàng Đức Thắng, hơn năm mươi đệ tử đều bị giết. Thật là khủng khiếp. “Cái gì!”

Lý Tú Lam sửng sốt: “Thật không? Võ quán Hoàng Quyền của Hoàng Đức Thắng bị tàn sát, bao gồm cả Hoàng Đức Thắng, tất cả đều đã chết?”

Nghe thấy thế, Dương Ninh Vân run lên, mặt biến sắc.