Chàng Rể Đào Hoa

Chương 359




“Cái gì? Anh muốn mua đầu của Hàn Bình Minh?”

Nghe những gì Trần Hoàng Thiên nói, Nhậm Văn Thành không dám tin nhìn Trần Hoàng Thiên, vô cùng kinh ngạc. “Chính xác!”

Thái độ của Trần Hoàng Thiên vô cùng kiên quyết: “Hàn Bình Minh phản bội sư môn, tấn công sư đệ, giết bố vợ của tôi. Tôi quyết không đội trời chung với ông ta, bắt buộc phải trừ khử ông ta, nếu không sẽ gặp tai hoa lớn trong tương lai!”

Anh sợ rằng nếu bây giờ không loại bỏ Hàn Bình Minh, đợi Hàn Bình Minh luyện xong Chân Võ tu luyện quyết, muốn giết ông ta sẽ càng khó khăn hơn.

Hơn nữa, nếu Hàn Bình Minh luyện xong Chân Võ tu luyện quyết, ông ta biết rằng thiếu một vài trang, ông ta sẽ làm điều gì đó bất lợi hơn cho anh vì những trang đó.

Nhậm Văn Thành gật đầu.Ông ta cũng lo lắng Hàn Bình Minh sẽ động thủ ở kinh đô, sơ Hàn Bình Minh sau này sẽ trả thủ, diệt trừ Hàn Bình Minh sẽ yên tâm hơn.

Sau đó ông ta nói: “Toàn bộ ranh giới của Lam Hoa, không bao gồm giới tu pháp, đều là trong giới võ lâm, trong nước chỉ có một số ít người có thực lực cao hơn Hàn Bình Minh ” “Trong trận chiến giữa thủ đô và Hàn Bình Minh, không khó để nhận thấy thực lực của Hàn Bình Minh đã đạt đến Thần Cảnh tầng sáu. Chỉ có Tây Bắc Vương Hồ Đức Thiên và Trung Nguyên Vương Triệu Thanh Lam mới có thực lực trên ông ta” “Hai người này, Triệu Thanh Lam là người mạnh hơn, đứng thứ nhất trong Bảng xếp hạng võ tôn Lam Hoa, tiếp theo là Hồ Đức Thiên xếp thứ hai. “Nghe nói, thực lực của Triệu Thanh Lam đã đạt tới Thần Cảnh chín tầng, không có tin tức việc Hồ Đức Thiên thăng cấp, vẫn là Thần Cảnh tầng bảy.” “Về phần Triệu Thanh Lam, e rằng không mua được. Ông ta có quan hệ tốt với Hàn Bình Minh, Hồ Đức Thiên có thể mua được, bởi vì thực lực của Hàn Bình Minh sắp uy hiếp vị trí thứ hai trong nước. Nếu có lợi, có lẽ ông ta sẽ ra mặt thay anh giết Hàn Bình Minh.”Trần Hoàng Thiên gật đầu và đã quyết định rằng mình sẽ mua chuộc Hồ Đức Thiên. “Gia chủ Nhâm và Hồ Đức Thiên có biết rõ về nhau không?” Trần Hoàng Thiên hỏi.

Anh muốn Nhậm Văn Thành kết nổi, để anh có thể mua chuộc Hồ Đức Thiên nhanh hơn.

Nhậm Văn Thành cười khổ: “Trong những năm đầu, núi Thiên Phủ xuất hiện một đám đại hoàng thành tin, rất nhiều võ giả đã vào núi tìm, cuối cùng tôi cũng tìm được. Hồ Đức Thiên yêu cầu tôi đưa nó cho ông ta, nhưng tôi không nuốt luôn vào bụng. Vì lý do này, ông ta đã tức giận với tôi. Từ đó không còn qua lại với nhau.”

Trần Hoàng Thiên gật đầu: “Vậy, nói cho tôi biết ông ta ở nơi nào ở Tây Bắc. Tôi đi tìm ông ta.” “Em biết, ở Ninh Châu, em sẽ đi cùng với anh.”

Nhậm Tường Vân nói.

Trần Hoàng Thiên ừm một tiếng trả lời.

Ngày hôm đó Trần Hoàng Thiên về Thiên Phủ cùng với Nhậm Văn Thành, Nhậm Tường Vân, Hứa Kỳ Xương và Miyazaki.

Lúc này, nhà họ Hàn.”Khi các ông lấy được quyền trên, chỉ có từng này trang sao?”.

Hàn Bình Minh ngồi ở trên ghế bành, cầm Chân Võ tu luyện quyết, hỏi thuộc hạ của mình. “Vâng, thưa ông, chỉ có từng này trang” Một ông già đáp. “Không đúng.” Hàn Bình Minh lắc đầu: “Ta mất một ngày đọc từ đầu đến cuối, phát hiện phía sau thiếu mấy trang, không hoàn chỉnh.” “Điều này.” Mấy ông già nhìn nhau. “Đúng vậy, ông chủ.” Một ông lão nói: “Khi chúng tôi đến đó, quyền sách này đã bị một ông già bị gãy tay giữ. Chúng tôi đã mất rất nhiều công sức để đuổi theo. Ông già ấy biết rằng mình không phải là đối thủ của chúng tôi, vì vậy đã ném cuốn sách này cho chúng ta. Chẳng lẽ ông ta đã xé một vài trang?” “Ông già nào?”

Hàn Bình Minh đứng lên.

Người áo đen lắc đầu: “Tôi cũng không biết. Nhưng liệu có phải chúng ta đã bị người khác nghe thấy khi cay miệng Dương Ninh Vân không? Về phần ông già đó có phải là người do Dương Ninh Vân sai đến lấy bí kíp hay không, phải hỏi cậu Hàn mới biết được!”Hàn Bình Minh lấy điện thoại di động ra gọi cho Hàn Tử Minh “Ông nội, có chuyện gì vậy?” Hàn Từ Minh hỏi, “Sau khi cạy miệng Dương Ninh Vân vào ngày hôm đó, cô ta đã gọi người đến lấy Chân Võ tu luyện sao?” Hàn Bình Minh nói. “Không có.” Hàn Tử Minh khó hiểu: “Không phải bí kíp đã ở trong tay ông rồi sao, sao ông lại hỏi như vậy?” “Còn thiếu vài trang, lúc đó đám người lão Ngô đi lấy bí kíp, có một ông già đã đến lấy trước, lão Ngôi cướp lại được từ tay ông già đó, cho nên ông muốn biết ông già đó có phải là người của Dương Ninh Vân hay không.” Hàn Bình Minh nhẹ nói.

Hàn Tử Minh dừng lại vài giây, đột nhiên nói: “Cháu nhớ rồi ông nội. Lúc đó Trần Hoàng Thiên gọi điện cho bạn thân của Ninh Vân, biết Ninh Vân đã nói ra bí mật, cho nên hắn là Trần Hoàng Thiên đã nhắn lại như vậy.”

Hàn Bình Minh đột nhiên cau mày và im lặng.

Thật lâu sau, ông ta nói: “Mấy ngày này, cháu phải tìm cách hạ gục Dương Ninh Vân, đính hôn với cô ta, xem xem có thể dẫn dụ Trần Hoàng Thiên xuất hiện không. Đến lúc đó ông phải tóm được nó, đòi lạinhững trang còn thiếu “Được rồi, ông nói: ”

Cúp máy, Hàn Từ Minh gái đầu nhớ lại. “Làm sao để Ninh Vân đồng ý đính hôn với mình trong vài ngày nữa?”

Không biết trôi qua bao lâu. “Đúng rồi!”

Anh ta bỗng vui hẳn lên. “Thủ đoạn này, có chết mình cũng không tin không khiến Dương Ninh Vân hận Trần Hoàng Thiên và kết hôn với mình!”

Anh ta tự hào về bản thân.

Vì vậy, anh ta gọi điện thoại cho Lý Tú Lam, anh ta muốn cưới Dương Ninh Vân, đương nhiên sẽ lưu lại số điện thoại của mẹ Dương Ninh Vân. “Cậu Hàn, có chuyện gì vậy?” Lý Tú Lam mìm cười.

Hàn Tử Minh hỏi: “Trần Hoàng Thiên ở Lĩnh Hoa, có bạn bè võ lâm nào mà Ninh Vân cũng biết không?” “Cái này…” Lý Tú Lam nhớ lại.

Bà ất nhanh nói: “Đúng vậy, Hoàng Đức Thắng, chủ Võ quán Hoàng Quyền ở Florida, có mối quan hệtốt với Trần Hoàng Thiên. Ninh Vân cũng biết anh ta ” “Được rồi, tôi hiểu rồi. Tôi muốn Ninh Vân đồng ý lấy tôi. Vậy thì đừng nói cho ai biết những gì tôi đang yêu cầu “Chắc chắn! Tôi sẽ không bao giờ tiết lộ một từ nào!”

Tút tút…

Cúp điện thoại, Hàn Từ Minh dẫn theo hai chiến bình người cấp Võ Tông đi Florida

Sau một giờ.

Võ quán Hoàng Quyền ở Florida. “Quán chủ, bên ngoài có người muốn bái sư, nguyện nộp 300 tỷ tiền học phí”

Một đệ tử báo cáo.

Hoàng Đức Thắng đang uống trà, ông ta nghẹn lời, nói nhanh: “Mau lên! Mời vào đi!”

Ngay sau đó, Hàn Tử Minh và hai ông già được mời vào võ quán. “Chàng trai, anh nguyện bỏ ra 300 tỷ bái tôi làm thầy sao?” Hoàng Đức Thắng hai mắt sáng rực.

Hàn Tử Minh nói thẳng: “Để cho tất cả đệ tử của ông đi ra ngoài, một mình tôi và ông nói chuyện.””Tất cả đi ra ngoài đi

Hoàng Đức Thắng lập tức đuổi tất cả đệ tử ra ngoài, đóng cửa lại, cười nói: “Chàng trai, bây giờ có thể nói rồi chứ

Hàn Từ Minh búng tay, hai ông già lập tức tập trung tình lực vào dao, kề dao vào cổ Hoàng Đức Thắng. “Ôi trời ơi!”

Hoàng Đức Thắng sợ tới mức quỳ xuống khóc: “Chàng trai, tôi không có xúc phạm anh, anh làm sao vậy?” “Giúp tôi diễn một vở kịch” Hàn Từ Minh nói, cúi xuống và nhìn Hoàng Đức Thắng với vẻ chế nhạo.

Hoàng Đức Thắng rụt rè nói: “Vở kịch gì vậy?”

Hàn Từ Minh cười gắn: “Cứ nói là ông được Trần

Hoàng Thiên sai đến giết tôi. Về phần diễn như thế nào, tôi sẽ dạy cho ông. Bây giờ ông chỉ cần nói cho tôi biết, ông diễn vở kịch này hay không. Nếu diễn, tôi không chỉ không giết ông, mà sẽ thưởng cho ông 300 tỷ. Nếu ông không diễn, tôi sẽ không chỉ giết ông mà còn cả gia đình ông.”

Thân thể già nua của Hoàng Đức Thắng run lên, vừa chân thành vừa run rẩy nói: “Diễn, diễn! Tôi sẽ diễn! Chỉ cần anh không giết tôi, anh nói gì tôi cũng sẽđồng ý! “Tốt” Hàn Từ Minh tỏ ra hài lòng và xua tay: “Đứa ông ta trở lại Đông Đô