Chàng Rể Đào Hoa

Chương 226




Chương 226: Hỗn sự đi tong rồi!

Trong sảnh lớn chật ních người thân và bạn bè của Dương Bảo Trân, thêm cả mấy em gái và em dâu của Lý Tú Lam mà bà ta xúi giục, cố tình đứng trước mặt Dương Thiên Mạnh để che ông ấy lại.

Thế nên Dương Thiên Mạnh cũng không nhìn thấy được dáng vẻ của con rể mình. Đương nhiên họ che ông ấy lại cũng không phải là không muốn cho ông ấy nhìn mặt con rể mình, mà là không để cho bên nhà trai nhìn thấy Dương Thiên Mạnh.

Cho dù bố mẹ bên nhà trai không biết đây là ba của Dương Bảo Trân nhưng Lý Tủ Lam vẫn lo sợ họ sẽ nhìn thấy Dương Bảo Trân có họ hàng là người sống thực vật, vì cảm thấy như vậy rất mất mặt. “Ông Chu, đọc danh sách sính lễ ra đi.”

Phan Đình Thọ bước vào sảnh, ngồi vào chỗ trò chuyện một lúc rồi dặn dò một tùy tùng. “Vâng, thưa ông cụ ”

Ông Chu bước đến trước bảy, tám cái rương rồi mở danh sách sinh lễ ra. Ông ấy hằng giọng một chút rồi đọc thật dõng dạc: “Một thẻ ngân hàng hạng kim cương của ngân hàng Công Thương, số dư là hai tỷ sáu trăm sáu mươi sáu triệu sáu trăm sáu mươi sáu nghìn sáu trăm sáu mươi bảy đồng!” “Hai rương tiền mặt, hai mươi sáu triệu sáu trăm sáu mươi sáu nghìn sáu trăm sáu mươi bảy đồng!” “Hai rương vàng, bốn trăm bốn mươi bốn ký!” “Một căn biệt thự nhìn ra sông ở thành phố Hoàng

Đông, trị giá hai trăm bốn mươi tỷ đồng!” “Một siêu xe thể thao Ferrari, trị giá ba mươi chín tỷ đồng!” “Một cặp vòng ngọc phỉ thúy, trị giá bốn mươi lăm tỷ!” “Một cặp gối ngọc uyên ương, trị giá chín mươi tỷ!”

Họ hàng, bạn bè có mặt tại đây vừa nghe từng món sính lễ được đọc ra, vừa há hốc mồm đến nỗi có thể nhét vừa một trái táo. Tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng, ánh mắt vô cùng khiếp sợ, ngạc nhiên, ngưỡng mộ, ghen tỵ, khó tin và vân vân các cảm xúc phức tạp khác nhau.

Sính lễ hào phóng quá rồi đấy!

Trị giá hơn ba trăm tỷ

Trong lòng mọi người đều đang gào thét không thôi. Lý Tú Lam cũng nghe đến nỗi sững sờ, giống như đang nằm mơ.

Con gái nhỏ của mình đáng giá như vậy sao? Nếu biết sớm là năm xưa mình đã sinh thêm vài đứa rồi!

Lúc này, ông Chu đã đọc xong rồi đóng danh sách sinh lễ lại, đưa cho Lý Tủ Lam bằng cả hai tay rồi nói: “Mời bà chủ xem qua, bà chủ có thể đếm lại những thứ trong rương được liệt kê trong danh sách ”

Lý Tú Lam nghe thấy thế mới hoàn hồn lại, tay run run nhận lấy danh sách, sau đó bước đi trên đôi chân đã mềm nhũn, bước về phía mấy cái rương, run rẩy mở miệng nói: “Mở ra, để tôi xem thử”

Bà ta vừa lên tiếng, một đám đàn ông lập tức mở từng cái rương ra.

Ngay khi rương được mở ra, cả sảnh đều nháo nhào cả lên. “Ôi mẹ ơi! Hai rương vàng thỏi ” “Nhiều vàng như vậy trị giá bao nhiêu đây?” “Hào phóng thật! Quá chịu chơi! Đây tuyệt đối là sính lễ sang trọng nhất nhất nhất mà tôi từng thấy!”

Ngay cả Dương Chí Văn cũng nhìn đến nỗi sáng rực cả mắt, nuốt nước bọt ừng ực.

Món quà này còn nhiều hơn tổng số tài sản của tập đoàn nhà họ Dương. “Ôi mẹ kiếp, nếu đây là em gái ruột của mình thì tốt biết mấy!”

Dương Chí Văn nghĩ thầm, nhìn thấy mà thèm thuồng. “Cũng may mình đã nói trước với dì hai và Bảo Trân, sính lễ sẽ chia cho mình hai mươi phần trăm. Mình vẫn có thể lời được hơn sáu trăm tỷ.”

Nghĩ đến đây, tâm trạng của anh ta ổn định hơn rất nhiều. Lúc này, Lý Tú Lam lấy một cái thẻ ngân hàng ra từ trong rương trang sức, yếu ớt hỏi: “Mật mã là bao nhiêu thế?” “Sáu số cuối của số tài khoản.” Phan Đình Thọ trả lời.

Lý Tú Lam lập tức cất thẻ ngân hàng vào trong túi rồi cười tươi rói, nói: “Ông cụ Phan, mọi người khách sáo quá rồi, tặng quà hào phóng, quý giá như vậy. Tôi cũng thấy ngại quá, con gái tôi có tài đức gì đâu mà có thể khiến cho nhà họ Phan chi nhiều tiền vào sính lễ đến vậy chứ!”

Nói đến đây, bà ta nhìn sang Dương Bảo Trân: “Con gái à, đến khi bước vào nhà họ Phan rồi thì phải nghe lời ông nội, bà nội và ba mẹ chồng, và cả Phan Tùng Dương nữa đấy nhé, nếu con không nghe lời, chọc giận người lớn tuổi và Phan Tùng Dương thì mẹ đảm bảo sẽ xử con ngay!” “Biết rồi mẹ à, chắc chắn con sẽ ngoan ngoãn, làm một người cháu dâu, con dâu, một người vợ thật xứng đáng.” Dương Bảo Trần giả vờ xấu hổ, nói. “Ha ha!”

Phan Đình Thọ cười ha hả. “Đúng rồi.”

Bỗng ông ta nhớ ra gì đó, lướt nhìn xung quanh rồi hỏi: “Sui gia à, con gái lớn Dương Ninh Vân của cô đâu rồi?”

Lý Tú Lam vừa nghe vậy thì thầm vui sướng. Ông cụ Phan biết Ninh Vân nhà mình ly dị nên muốn hứa hôn nó với một cậu Phan khác sao?

Nghĩ đến đây, bà ta lập tức hét lên: “Ninh Vân, mau đến đây gặp ông cụ Phan nè!”

Dương Ninh Vân nghe vậy thì nghĩ rằng cũng không thể nào làm ông cụ Phan cụt hứng được.

Nếu làm ông ta cụt hứng thì cô tin chắc rằng mẹ sẽ không tha cho cô, sẽ mắng cô đến chết mới thôi.

Thế là cô lách qua đám đông rồi từ cửa đi về phía sảnh đến chỗ Phan Đình Thọ, Cô mỉm cười lễ phép nói: “Chào ông cụ Phan, cháu là Dương Ninh Vân ạ

Bà cụ Phan vừa nhìn, mắt lập tức sáng rực: “Khỏi phải nói, cô bé này còn lanh lợi hơn, trông còn nho nhã lễ phép hơn!” Bà ta vừa thốt ra lời này, Lý Tủ Lam đương nhiên sẽ vui mừng nhưng Dương Bảo Trân thì không vui nổi, trong lòng chứa đầy căm phẫn, bắt đầu cảm thấy ghét Dương Ninh

Vân.

Đây là người nhà của chồng em chứ đâu phải nhà chồng chị, chị thể hiện cái gì chứ? “Ha ha!”

Phan Đình Thọ cười, nói: “Bà xã à, bà không biết chứ cô Dương này giỏi giang lắm đấy!” “Làm sao mà giỏi giang thế hả ông?” Bà cụ Phan tò mò hỏi.

Phan Đình Thọ cười, nói: “Lát nữa nói với bà sau

Sau đó ông ta nhìn Dương Ninh Vân, hỏi: “Cô Dương, có phải cô đã ly dị với chồng rồi không?”

Lý Tú Lam vừa nghe vậy thì vội vàng cười, nói: “Đúng đó ông cụ Phan, trước kia Ninh Vân nhà tôi đã cưới một tên bất tài tên là Trần Hoàng Thiên, đừng nhắc nữa, tởm chết mất, rất là đáng ghét.” “Mỗi lần tôi gặp cậu ta là chỉ thấy phiền và buồn bực thôi, chỉ muốn đánh chết cậu ta, sau đó bị tôi ép ly dị rồi.” “Tuy Ninh Vân nhà tôi đã từng kết hôn nhưng vẫn còn rất trong trắng. Nếu ông cụ Phan thấy hài lòng thì có thể cho nó kết hôn với anh trai hoặc em trai của Phan Tùng Dương, như vậy thì tôi còn mừng hơn!”

Thế nhưng không ngờ bà ta vừa mới dứt lời thì Phan Đình Thọ đã vỗ bàn đứng dậy, tức giận nói: “Hủy hôn sự của Bảo Trân và Tùng Dương đi! Tôi không đưa sính lễ nữa! Tôi muốn lấy lại!”