Chàng Rể Đào Hoa

Chương 222




Đoàng!

Khi thanh kiếm của Trần Hoàng Thiên bị chém xuống, một luồng năng lượng kiểm sáng chói cắt xuyên qua hư không, kéo ra một hình quạt và chém về phía Ba Tụng. “Không! Không không không!”

Ba Tụng kinh ngạc hét lên một tiếng, trong mắt đầy tro tàn.

Nhưng thấy Trần Hoàng Thiên không có ý định dừng lại, ônh ta cắn rằng, nắm lấy tay muốn chặn lại.

Giây tiếp theo!

Xoạc!

Thanh kiếm trên tay Trần Hoàng Thiên giống như một cái máy cắt, nó cắt ngay nắm đấm của Ba Tụng, sau đó lại chém đứt cánh tay của ông ta, và cuối cùng nó chén đứt cơ thể. Từ giữa hay chân chém xuyên thấu ra ngoài.

Xit xit!

Đột nhiên máu bắn ra, văng tung tóe.

Trần Hoàng Thiên đứng thẳng dậy, lau vết máu trên mặt rồi thu lại thanh kiếm.

Sau đó là thêm hai tiếng nổ vang lên, hai nửa người của Ba Tụng rơi xuống đất thành hình chữ “V”.

Cảnh tượng ấy thật sự gây sốc cho khán giả

Đồng tử của mọi người đột nhiên co rút lại, cả người sững sờ. Từng người từng người một há hốc mồm, ngỡ như có thể nhét cả nguyên quả táo vào. Không ai mà không nhìn Trần Hoàng Thiên với sự kinh ngạc, sợ hãi, khủng khiếp cùng những ánh mắt phức tạp khác.

Trong chiêu thức trước, anh ấy đã bị Ba Tụng đánh lui vê. . Ngôn Tình Hay

Chiêu tiếp theo sau đó, anh nhanh chóng hạ sát Ba Tụng xuống đất.

Điều này thật quá đáng sợ. Chỉ đơn giản là rất đáng sợ. “Ha ha ha!”

Sau khoảng lặng ngắn, Phan Đình Thọ bật cười trong sự sung sướng. “Anh thắng rồi anh thắng rồi! Anh Trần lại thắng nữa! cai tên vớ vẩn Ba Tụng đó đã bị chém chết rồi! Anh Trần đúng là đại thiên tài ngàn năm có một trong giới võ đạo! Thử hỏi có ai dám trong ghế khán giả dám đấu với anh ấy không? Cứ hỏi ai dám lên chiến đấu một trận? “

Khi giọng nói của Phan Đình Thọ vừa dứt, các khán giả bên dưới sôi sùng sục. “Tuyệt vời! Anh Trần thực sự rất tuyệt vời!” “Tuyệt với thế nào, cái này thật sự là quá đáng sợ và khủng khiếp! Y như biến phép thuật biến ra một cây kiếm giết chết Ba Tung – tên cao thủ của Thái Quốc. Đúng là yêu nghiệt mà!” “Nếu không phải tận mắt chứng kiến, thật không thể tin được trên đời còn có một người lợi hại như vậy. Anh Trần quả nhiên là người đã mở mang tầm mắt cho tôi!”

Ngay cả Trịnh Đức Long người đứng đầu dòng họ Trịnh ở Hải Châu, Cổ Văn Cảnh người đứng đầu dòng họ Cổ ở thành phố Văn Thanh, Hoàng Văn Vũ người đứng đầu dòng họ Hoàng ở Giang Châu và Triệu Sơn Hà người đứng đầu dòng họ Triệu ở Thanh Châu, tất cả đều đứng chắp tay tôn kính: “Đại sư Trần!” “Đại sư Trần!” “Đại sư Trần!”

Trong giới võ đạo, đại sư là tên viết tắt của Đại tông sư. Có thể nhập võ Đan Cảnh Bát Trọng, thì sẽ trở thành Đại tông sư. Thanh kiếm của Trần Hoàng Thiên dài một thước tám tác, hiển nhiên thực lực của anh ít nhất cũng là Đan Cảnh Bát Trọng.

Vả lại trong giới võ đạo, người thành công luôn được kính trọng, kẻ nào có thực lực mạnh, thì bất luận tuổi tác, đều được tôn lên làm thần.

Huống chi là đại tông sư của Đan Cảnh Bát Trọng, chỉ cần búng tay một cái là có thể giết chết sự tồn tại bình thường của bọn họ!

Về phần Lưu Bạc Sơn, Lưu Văn Huy và những người khác, bọn họ đã ngồi sụp xuống ghế, sợ tới mức không dám thở một chút nào. Bọn chúng trông như chó chết.

Trần Hoàng Thiên lúc này mới hướng về phía khán giả hỏi: “Còn có ai cho rằng mình có năng lực tốt, muốn cùng tôi tiến lên võ đài không?” “Không còn nữa!”

Mọi người đồng thanh trả lời. “Vậy thì nhà họ Phan sẽ là lội chủ của cuộc tỉ thí võ thuật kỳ này, mọi người không có ý kiến phản đối chứ?”

Trần Hoàng Thiên lại hỏi. “Chúng tôi không có phản đối gì hết!”

Mọi người lại đồng thanh trả lời.

Tốt

Trần Hoàng Thiên hài lòng gật đầu: “Vì mọi người đều không có phản đối, như vậy nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành. Tôi sẽ không trì hoãn xếp hạng buổi đấu trên võ đài nữa.

Sau cùng, Trần Hoàng Thiên chắp tay sau lưng và bước xuống bậc thềm của võ đài. “Ông nội, anh Trần tốt như vậy, tại sao anh ấy lại phải đi bằng cầu thang? Không phải là anh ấy có thể khinh công sao?” Cổ Tạ Đình tò mò hỏi. Cổ Văn Cảnh mỉm cười sờ đầu cô: “Cái gì gọi là phong thái cao nhân? Thì đây chính là phong thái cao nhân đây!

Bởi vì một cao nhân sẽ không bao giờ quan tâm đến ý kiến của người khác, cậu ta không bao giờ biểu lộ, một khi xuất hiện thì sẽ kinh thiên động địa!” “Cũng giống như khi cậu ta ấy bước đến sàn đấu, mọi người đều nghĩ cậu ấy chỉ là một tân binh và cười nhạo liên tục. Nhưng kết quả khi cậu ấy ra tay, thì nó đã khiến khán giả bị sốc!” “Loại phong thái cao nhân này cho dù ông nội muốn bắt chước cũng không thể bắt chước được, nhưng vẫn khao khát muốn có được!”

Nói đến đây, ông ấy nhìn về phía Trần Hoàng Thiên ánh mắt tràn đầy sùng bái. “Ô!”

Cổ Tạ Đình gật đầu tỏ vẻ hiểu ý: “Thì ra là phong thái cao nhân, giả bộ như đồng thao, nhưng thật ra là vương giả!”

Lúc này, Trần Hoàng Thiên mới bước xuống bậc thềm, đi thẳng đến khu vực nhà họ Lưu.

Nhìn thấy điều này, tất cả mọi người có mặt đều nghĩ rằng Trần Hoàng Thiên sẽ tính sổ với ông cháu Lưu Bạc

Sơn!

Nhưng khi nhìn thấy Trần Hoàng Thiên đến gần, Lưu Văn Huy liền lập tức kinh ngạc, gã ngã từ trên ghế xuống đất như con cá chạch. Cổ họng cuộn trào dữ dội, vẻ mặt vô cùng kinh hãi.

Gã biết rằng bây giờ mình đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc!

Ực!

Lưu Bạc Sơn cũng sợ hãi nuốt nước bọt vào cổ hong. Nhưng dù sao ông ấy cũng là một người trãi đợi, ông ấy không sợ hãi như Lưu Văn Huy mà bò xuống mặt đất. Nhưng mà, hai chân ông ta vẫn run lên, chỉ đang cố gắng chống lại sự sợ hãi trong lòng rồi đứng dậy. Ông cố nặn ra một nụ cười xấu xa rồi bước về phía Trần Hoàng Thiên sau đó khuỵu chân quỳ xuống trước mặt Trần Hoàng Thiên. “Vãn bối Lưu Bạc Sơn còn nhỏ, không biết trời cao đất rộng, lại dám giết đại sư Trần. Đúng là tội của hắn rất nặng, mong Trần sư phụ tha thứ cho hắn!”

Nói xong, ông ấy liền cúi đầu xuống.

Ông nhất định phải tự cứu mạng mạng, tông sư không thể sỉ nhục, đại tông sư càng không thể sỉ nhục!

Dựa theo thái độ trước đây của ông ta với Trần Hoàng Thiên, nếu đổi thành bất kỳ đại tông sư nào khác cũng sẽ không tha thứ cho ông ấy. Nhưng nếu ông ấy chết đi thì trụ cột của nhà họ Lưu cũng sẽ không còn, sẽ sụp đổ chỉ trong tầm mắt.

Đối với việc xưng là vãn bối, đây là chuyện bình thường trong giới võ đạo. Họ không phân biệt tuổi tác, người có sức mạnh thấp hơn đều là đàn em của người có thực lực cao hơn. Người có sức mạnh cao hơn đương nhiên là tiền bối.

Trần Hoàng Thiên không nói lời nào, mà thẳng chân đá văng Lưu Bạc Sơn ra xa mười mét, khiến ông ấy nôn ra máu khắp sàn nhà. “Cú đá này chính là để trừng phạt việc ông dẫn cháu trai của mình àm phiền tôi ngày hôm trước. Có phục hay không?” Trần Hoàng Thiên nhìn Lưu Bạc Sơn, nhẹ giọng hỏi. “Phục, đàn em rất phục!” Lưu Bạc Sơn quỳ xuống gật đầu đáp ứng.

Sau đó, Trần Hoàng Thiên lại tung ra một cú đấm trên không. Nắm đấm trúng cằm Lưu Bạc Sơn như một quả đạn đại bác, anh đánh Lưu Bạc Sơn ngã trên mặt đất, phun ra một ngụm máu, vài chiếc răng đều bị gãy. “Cú đấm này là để trừng phạt ông bảo Ba Tụng đánh chết tôi. Phục hay không?” Sau đó, Trần Hoàng Thiên lại hỏi. “Phục phục, đàn em không dám không phục!” Lưu Bạc Sơn lại quỳ xuống, gật đầu đáp ứng.

Vậy là, Trần Hoàng Thiên nhìn Lưu Văn Huy đang nằm mềm nhũn trên mặt đất. Anh dùng ngón tay làm kiếm, trên không trung bắn ra.

Roet!

Một đoàn ánh sáng vàng đột ngột bắn ra, đập vào cánh tay của Lưu Văn uy, cắt cả cánh tay gã xuống đất.

Ngay lập tức! “A!”

Lưu Văn Huy đau như xe lòng hét lên. “Cháu trai của ông đã lừa dối vợ cũ của tôi. Tôi đã đánh gãy tay của nó coi như biểu thị trừng phạt nghiêm khắc. Ông có phục hay không?”, Trần Hoàng Thiên lại hỏi. “Phục phục phục! Đàn em tâm phục khẩu phục.” Lưu Bạc Sơn gật đầu một cách máy móc.

Trần Hoàng Thiên sau đó hai tay chống lưng bỏ đi, không quên để lại lời: “Từ hôm nay trở đi, nếu cháu trai ông dám lừa gạt vợ cũ của tôi, hoặc là trả thù vợ cũ của tôi thì tôi sẽ tàn sát nhà họ Lưu của ông!” “Không dám! Tuyệt đối không dám! Nếu nó còn dám!

Tôi sẽ chính tay giết nó!”

Lưu Bạc Sơn hét lên để đáp trả. Ông đứng dậy và lao về phía Lưu Văn Huy đánh từng bạt tay cực mạnh về gã. “Đại trượng phu nói một là một!”

Chứng kiến bóng dáng khi rời khỏi của Trần Hoàng Thiên, nhiều người đã phát ra lời cảm thán.

Phan Đình Thọ đúng là người khôn khéo hơn cả. Ông ấy cầm hai tay hướng về phía sau lưng đang rời đi của Trần Hoàng Thiên, lớn tiếng nói: “Đệ tử Phan Đình Thọ, cung tiễn đại sư Trần!”

Ngay sau đó! “Cung tiễn đại sư Trần!” “Cung tiễn đại sư Trần!” “Cung tiền đại sư Trần!”

Âm thanh đồng nhất vang vọng khắp sân thể dục!