Chàng Rể Đa Tài

Chương 225




Hàn Tam Thiên gật đầu, cũng không nói gì.

Thủ đô rất lớn, lớn đến mức có rất nhiều chỗ Hàn Tam Thiên còn chưa từng đi qua. Vì từ nhỏ cho dù là đi đâu thì bà nội cũng chỉ đưa Hàn Quân theo còn anh không thể không ở nhà, chỉ có thể đợi sau khi Hàn Quân trở về rồi nói cho anh nghe ở đâu có nhiều sự thú vị tới nhường nào.

Lúc còn nhỏ, Hàn Tam Thiên ao ước được đến công viên trò chơi trong lời Hàn Quân nói, thề rằng sau này lớn lên rồi bản

thân nhất định phải đi xem thử.

Nhưng mà sau khi Hàn Tam Thiên thật sự lớn lên rồi thì anh vẫn chưa từng đi tới, bởi vì đó là nơi Hàn Quân đã từng đến, là nơi lưu lại thành kiến của bà nội đối với anh, anh biết, cho dù có đi, cũng sẽ chẳng vui vẻ gì cả.

Cao ốc Phong Thiên.

Là một công ty lớn nổi tiếng ở thủ đô, sản nghiệp liên quan của Phong Thiên cũng rất nhiều, mà chủ tịch Tần Lâm của công ty Phong Thiên cũng có địa vị không hề thấp ở thủ đô. Tuy là không thể leo được

vào vòng tròn của mấy gia tộc lớn nhưng trước mặt thì vẫn sẽ có rất nhiều người nể mặt anh ta.

Hàn Tam Thiên không có thể công tác nên bị bảo vệ công ty chặn ngoài cửa.

Thái độ của bảo vệ cực kỳ thiếu lễ độ, nói Hàn Tam Thiên cút đi, dáng vẻ hùng hổ. Rõ ràng là một tên kiêu ngạo coi thường người khác.

"Bảo Tần Lâm ra đây." Hàn Tam Thiên thản nhiên nói.

Bảo vệ nghe thấy thế thì không nhịn

được cười phá lên.



"Cái thằng nhóc con này, mẹ nó mày là cái quái gì, dựa vào mày mà cũng xứng gặp chủ tịch của bọn tao sao?" Bảo vệ cười nhạo nói.

"Xúng hay không xứng thì cứ gọi anh ta ra là anh sẽ tự biết thôi." Hàn Tam Thiên nói.

"Mày nhanh cút đi, đừng quấy nhiễu công việc của ông đây, nếu mà còn nói linh tinh nữa thì đừng trách tạo không khách khí,

cũng không xem lại xem mình cái thứ gì, lại còn muốn gặp chủ tịch của bọn tao."

"Anh bạn nhỏ à, mau đi đi thôi, chủ tịch Phong Thiên của bọn tôi cũng không phải là người như cậu có thể tùy tiện gặp được đâu."

"Ai, cũng không biết là cái đồ nhà quê ở đâu chui ra, đã thế mà cũng mạnh miệng gớm. Cho dù chưa từng thấy mặt thì hẳn là cũng xem thấy trên tivi rồi chứ, chủ tịch của bọn này thường xuyên xuất hiện trên tivi đó."

Hàn Tam Thiên đứng yên ở cửa, giống

hệt như một pho tượng Phật, dáng người sừng sững bất động.

Mấy tên bảo vệ thấy thế thì nhíu mày.

"Lời hay thì không chịu nghe, chẳng nhẽ cậu muốn bị đánh mới biết điều à?"

"Mẹ kiếp, đánh cái con chó này đi."

"Đợi lát nữa chủ tịch sẽ quay lại, không thể để cho cái tên này quấy rầy được."

Mấy tên bảo vệ xắn tay áo, dáng vẻ hùng hổ đi về phía Hàn Tam Thiên.

Vừa mới định động tay động chân thì một chiếc Bentley dừng lại trước của công ty, mấy tên bảo vệ lập tức dẹp hết cái dáng vẻ cao ngạo bệ vệ đi.



"Toi rồi tôi rồi, chủ tịch đã về rồi, nếu để cho ngài ấy biết ngay cả chút chuyện nhỏ này chúng ta cũng không làm nổi thì sợ là mất việc mất."

"Mẹ nó, nếu ông đây mà bị mất việc thì nhất định sẽ đập cho tên chó chết này một trận."

"Đồ chó chết, đều tại mày hại bọn tao, cmn, cứ đợi đấy."

Năm nay Tần Lâm hơn ba mươi tuổi, chắc chắn là người xuất sắc nhất ở độ tuổi này

thủ đô, sau khi xuống xe, đến gần một người cao một mét chín khiến cho người ta cảm nhận được khí tráng cực kì mạnh

mẽ, điều này có thể nhìn thấy được từ sự sợ hãi của mấy tên bảo vệ kia.

"Chủ tịch."

"Chủ tịch."

"Chủ tịch."

Vẻ mặt Tần Lâm bất mãn nói: "Có chuyện gì, sao lại đúng náo loạn hết trước của công ty thế này, không biết như thế sẽ ảnh hưởng tới hình ảnh của công ty sao?"

Mấy tên bảo vệ như con ve vào mùa động, một người trong số đó nhanh chóng nói: "Chủ tịch, cậu ta muốn gặp anh nhưng chúng tôi khuyên rất nhiều lần rồi mà cậu ta vẫn không chịu đi."

Tần Lâm cười khinh thường, nói: "Người

muốn gặp tôi rất nhiều, anh thì là cái gì cơ chứ, nhanh cút đi."