Chàng Rể Chưa Qua Cửa - Nguyệt Lộc

Chương 4




Tôi và Chu Thiêm quen nhau do công việc, sau đó tôi giới thiệu cậu ấy cho Hứa Thuần, hai người nhìn trúng nhau.

Rất nhanh đã trở thành người yêu.

Cho nên lúc rảnh rỗi, ba chúng tôi cũng thường ra ngoài ăn uống cùng nhau.

Chu Thiêm là người tốt, tôi cũng thật sự mong hai người họ có thể nên duyên vợ chồng, vì vậy đối mặt với yêu cầu của Hứa Thuần, tôi không từ chối.

Chỉ là đưa nước mấy lần thôi, cả phần của chú thím ba tôi cũng sẽ đưa luôn.

Dặn dò xong, Hứa Thuần cũng không nán lại lâu, tôi và Chu Thiêm tiễn cô ấy lái xe rời đi ở đầu làng, rồi cùng nhau quay về.

Trên đường về, Chu Thiêm thở dài.

"Em luôn cảm thấy, bố mẹ Hứa Thuần hình như không thích em lắm. Hôm nay lại còn có Cố Bùi Tư nữa, tên này cứ như cố ý vậy, cứ phải so tài bẻ ngô với em, khiến em không dám nghỉ tay một phút nào, sợ bị hắn ta vượt mặt."

Cứ nhắc đến Cố Bùi Tư là Chu Thiêm lại nghiến răng nghiến lợi.

Đối mặt với sự nghi ngờ của cậu ta, tôi cũng nghiêm túc giải thích: "Yên tâm đi, chú thím ba chỉ là quá thương Thuần Thuần thôi, dù sao cũng chỉ có một cô con gái. Cho nên muốn xem xét em kỹ càng hơn, nhưng trong lòng họ vẫn khá hài lòng về em đấy."

Nghe tôi nói vậy, Chu Thiêm mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng rất nhanh, lông mày lại nhuốm vẻ lo lắng.

"Vậy nếu ngày mai bẻ ngô, em lại thua Cố Bùi Tư, điểm cộng của em có bị giảm xuống không?"

Tôi lắc đầu: "Yên tâm, em đừng để ý đến tên Cố Bùi Tư đó, ngày mai hắn ta sẽ về rồi."

Vừa dứt lời, Cố Bùi Tư bỗng nhiên từ chỗ rẽ đi ra, nhìn tôi đầy oán trách.

"Ai nói ngày mai tôi về? Tôi và chú Hứa nói chuyện rất hợp, cho nên định ở lại đây tiếp tục giúp chú ấy bẻ ngô, có vấn đề gì sao?"



"Hứa Linh, nếu em dám đuổi tôi đi, bây giờ tôi sẽ về tìm chú Hứa, xem chú ấy bênh em hay bênh tôi."

"Còn nữa—"

Anh ta dừng lại, ánh mắt dừng trên mặt Chu Thiêm, cười gượng gạo.

"Chu Thiêm, nếu cậu là đàn ông, chúng ta hãy so tài sòng phẳng ở ruộng ngô, đừng có ở đây giả vờ đáng thương!"

Không hiểu sao, Cố Bùi Tư có vẻ rất thù địch với Chu Thiêm.

Vì vậy, tôi không nhịn được hỏi: "Này, anh có biết Chu Thiêm là ai không?"

Anh ta quay sang nhìn tôi, ánh mắt rất hung dữ.

"Tôi biết chứ, chàng rể tương lai mà, đến lấy lòng bố mẹ vợ tương lai, chẳng phải là muốn sớm được 'thăng chức' sao!"

Nói đến cuối, Cố Bùi Tư nghiến răng ken két.

Không phải chứ—

Tôi thấy anh ta có vấn đề, Chu Thiêm muốn "thăng chức", anh ta tức giận cái gì?

Chẳng lẽ... anh ta thích em gái tôi?

Cũng đúng, lúc trước chúng tôi đều làm việc ở thành phố Tinh, nhờ tôi mà anh ta quen biết Hứa Thuần.

Cho nên, không loại trừ khả năng này.

Nhận thức này khiến tôi rùng mình, tôi lập tức kéo tay anh ta, đi về phía con đường nhỏ bên cạnh.



Chu Thiêm rất biết điều, không đi theo.

Ngoài sân chỉ còn lại tôi và Cố Bùi Tư.

"Cố Bùi Tư, tôi cảnh cáo anh, người ta đã có chủ rồi, nếu anh còn chút liêm sỉ thì đừng có mơ tưởng chen chân vào!"

Nghe tôi nói vậy, Cố Bùi Tư như thể cũng tức giận đến mức không chịu được.

Anh ta há miệng, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.

Chỉ thấy hốc mắt anh ta hơi đỏ lên, quay người lại hít một hơi thật sâu, nhưng tôi vẫn nghe ra giọng nói anh ta có chút run rẩy.

Anh ta nói: "Tôi không đến mức vô liêm sỉ như em nghĩ. Chỉ là, tôi muốn cố gắng một lần. Có những chuyện em cảm thấy không sao cả, nhưng đối với tôi, tôi phải tranh thủ, dù em có cười nhạo tôi, tôi cũng không muốn để lại tiếc nuối!"

Nói xong, anh ta không cho tôi cơ hội mở miệng, trực tiếp sải bước rời đi.

Cố Bùi Tư năm đó, người mà cả trái tim lẫn ánh mắt đều hướng về tôi, nói rằng muốn dành cho tôi tất cả tình yêu trên thế gian này, tôi nhìn thấy hình bóng của chính mình trong mắt anh ta, còn có cả tình yêu sắp tràn ra ngoài, tôi cứ ngỡ chúng tôi có thể nắm tay nhau đi hết cuộc đời.

Nhưng đó cũng chỉ là tôi ngỡ mà thôi...

Năm đó, vào ngày Thất Tịch, anh ta có thể vừa "thả thính" tôi, vừa lén lút hẹn hò với người phụ nữ khác.

Giờ thì lại càng vô liêm sỉ, dám chạy thẳng đến nhà tôi, muốn tranh giành em họ tôi với Chu Thiêm.

Tôi nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh ta, không nhịn được muốn mắng người.

Cố Bùi Tư, đúng là tên khốn nạn nhất trên đời!