Chàng Rể Chưa Qua Cửa - Nguyệt Lộc

Chương 1




Cố Bùi Tư, người đàn ông vừa cố chấp vừa thích ra vẻ.

Năm đó, anh ta về quê tôi cùng tôi.

Để lấy lòng bố mẹ tôi, anh ta đã bẻ ngô ba mẫu ruộng trong một ngày.

Nụ cười trên mặt bố mẹ tôi còn tươi hơn cả bố mẹ em họ tôi.

Lúc đó, tôi cũng giống như em họ bây giờ, chạy ra ruộng ngô mười lần một ngày.

Nắm tay nhau, ôm nhau, rồi nhân lúc lá ngô che khuất, hôn trộm vài cái.

Cố Bùi Tư tuy ra vẻ lạnh lùng, nhưng lại rất thích những cử chỉ thân mật của tôi.

Rõ ràng vành tai đỏ bừng, nhưng vẫn cố tỏ ra nghiêm túc, bảo tôi đừng chọc anh ta nữa.

Nhưng tốc độ bẻ ngô thì càng lúc càng nhanh.

Ban ngày dùng hết sức lực, tối đến thì mệt lả, vừa chạm giường là ngủ như chết.

Sáng hôm sau, gà còn chưa gáy, anh ta đã bật dậy như lò xo, ra ruộng ngô trước cả bố tôi.

Lại hì hục làm việc.

Trưa về ăn cơm, anh ta khoe với tôi mình đã bẻ được bao nhiêu ngô, rồi đưa mặt lại gần, đòi hôn làm phần thưởng.

Lúc đó, bố mẹ tôi nhìn anh ta, vừa lòng lắm, dặn đi dặn lại không cho tôi chia tay với anh ta.

Nhưng cuối cùng, đời người thật khó lường, anh ta vẫn trở thành bạn trai cũ của tôi.

Còn chuyện không xóa WeChat của nhau, hoàn toàn là sơ suất.

Dù sao thì với loại người như Cố Bùi Tư, tôi thật không ngờ anh ta lại rảnh rỗi đi xem vòng bạn bè.

Tâm trạng tôi bị ảnh hưởng, cũng chẳng vui vẻ gì.

Ngồi trên ghế đẩu nhỏ, bắt đầu ủ rũ.

Bố tôi đi đến, nhanh như chớp, cho tôi một cái bạt tai vào sau gáy.

"Em họ con đã ra ruộng xem Chu Thiêm rồi, con còn ngồi đây nhìn trời than thở, không tìm được bạn trai thì mau lại đây bóc hạt ngô cho bố!"

Gáy tôi lại đau nhói, nhưng cảm xúc buồn bã lúc nãy cũng tan biến đi nhiều.



Mùa thu hoạch, ai cũng bận rộn.

Tối đến, sau khi làm việc xong, ăn cơm tối, tắm rửa, nằm trên giường là mệt lả, ngủ ngay lập tức.

Trong mơ, tôi lại nhớ đến những ngày tháng bên Cố Bùi Tư.

Tôi và anh ta gặp nhau hoàn toàn là tình cờ.

Một người trẻ tuổi đã là chủ tịch của một công ty niêm yết.

Một người cũng trẻ tuổi, nhưng cả ngày chỉ ngồi ở bàn làm việc lướt web.

Việc tôi và Cố Bùi Tư yêu nhau, vốn dĩ đã rất vô lý.

Anh ta bị đau dạ dày, tôi tình cờ đi ngang qua, anh ta ngã vào lòng tôi.

Lúc đó, tôi ăn uống rất nhiều, mỗi dịp lễ tết về quê còn phải phụ giúp làm việc nhà nông, tay chân cũng khá khỏe, nên tôi đã kéo lê anh ta đến bệnh viện.

Đó là lần đầu gặp mặt, anh ta nói muốn cảm ơn tôi, rồi mời tôi ăn cơm.

Tôi chẳng có sở thích gì đặc biệt, chỉ thích ăn uống.

Anh ta gọi rất nhiều món, rồi lại nói mình bị đau dạ dày, ăn được hai miếng thì thôi. Lúc đó, tôi nhìn bảng giá, lại sờ sờ bụng mình, quyết định cắm cúi ăn.

Kết quả là hôm đó nhà bếp gặp sự cố, khiến tôi bị ngộ độc thực phẩm, phải nhập viện.

Anh ta cảm thấy có lỗi, chủ động nói muốn chăm sóc tôi.

Qua lại vài lần, chúng tôi coi như quen biết nhau.

Lúc đó, tôi không biết gia thế của anh ta, chỉ thấy anh ta đẹp trai, sống trên đời phải hưởng thụ, nên mạnh dạn chủ động tấn công.

Hình như Cố Bùi Tư chưa từng gặp người phụ nữ mặt dày như tôi.

Vì vậy, ba tháng sau, tôi đã nắm được tay anh ta.

Lại mất thêm một tháng, tôi đã hôn được anh ta.

Sau đó, anh ta như được khai sáng.

Đôi khi còn chơi "bời" hơn tôi.

Lưng tôi đau ê ẩm.

Thức đêm liên tục, quầng thâm mắt rất nặng, giọng cũng khàn đặc.



Anh ta thì vui vẻ ra mặt.

Vừa hôn môi tôi, vừa đặt tay lên eo tôi, đưa tôi lên đỉnh.

Yêu đến cuồng nhiệt, anh ta đã về quê tôi cùng tôi.

Trong bảng xếp hạng sức chiến đấu của các chàng rể trong làng, anh ta có thể lọt vào top 3.

Ký ức lúc đó, đều rất đẹp.

Cho đến khi...

Tôi bỗng giật mình tỉnh giấc, ngồi bật dậy, mở mắt ra thì thấy trời đã sáng.

Mấy ngày nay bận quá, bố mẹ cũng đã lớn tuổi, tôi phải phụ giúp làm việc nhà nông.

Vì vậy, tôi nhanh chóng thu dọn, đeo găng tay và mũ, chuẩn bị ra ruộng bẻ ngô.

Bố mẹ đang cho gà ăn ở cửa, thấy tôi ra, vừa cười vừa nói bảo tôi vào ăn sáng, nhưng rồi quay sang nhìn nhà chú Ba đối diện, thấy Chu Thiêm mặc đồ bảo hộ lao ra ruộng ngô.

Bố tôi giật lấy quả trứng trên tay tôi, chỉ tiếc hận sắt khong thành thép nói: "Ăn gì mà ăn, mau ra ruộng làm việc cho bố!"

Dưới ánh mắt u oán của bố tôi, tôi giật lại quả trứng, nhanh chóng nhét vào miệng.

Rồi cùng bố tôi chạy nước rút trăm mét.

Kết quả là vừa đến ruộng ngô, tôi, bố tôi và cả nhà chú Ba, những người đến trước chúng tôi một chút, đều c.h.ế.t lặng.

"Ngô đâu? Ngô của bố đâu?"

Bố tôi trợn tròn mắt, vẽ một vòng tròn lớn trước mặt tôi.

Tôi nhìn ruộng ngô trước mặt, cũng không nhịn được dụi mắt. Nếu tôi nhớ không nhầm, hôm qua mấy mẫu ruộng này vẫn chưa kịp bẻ.

Nhưng bây giờ, mấy mẫu ruộng ngô này, không còn một cây ngô nào?

Ngay khi tôi đang ngẩn người.

Ruộng ngô bỗng có động tĩnh, lá ngô rung lên, một người đàn ông từ trong ruộng ngô bước ra.

"Cố Bùi Tư?"