Thấy đại sư Vương như đang chạy trốn, tất cả trố mắt nhìn.
Sắc mặt Quan Hồng Nghị càng thêm khó coi. Đại sư Vương là cao thủ mạnh nhất bên cạnh ông ta. Không có đại sư Vương, còn ai thắng nổi Dương Thanh?
Lúc này Vũ Ninh bước ra cười hỏi: “Đại vương tử, đây có được tính là chưa đánh đã thua không?”
Ở đây có nhiều người Vương tộc họ Quan nhưng không ai lên tiếng, ánh mắt nhìn Quan Hồng Nghị tràn đầy đồng tình.
Quan Trấn Hải thua trận, đại sư Vương chưa đánh đã thua, còn có người đứng đầu nhánh hai của Hoàng tộc họ Vũ ra mặt.
E là Quan Hồng Nghị thực sự phải bị phế bỏ hai tay rồi.
Quan Trấn Hải cũng lên tiếng: “Quan Hồng Nghị, có chơi có chịu. Chuyện hôm nay vốn vì ông mà ra, bây giờ cũng nên do ông kết thúc”.
“Ông chuẩn bị tự phế bỏ hai tay hay là để tôi làm thay?”
Quan Hồng Nghị cúi đầu không nói, không ai có thể nhìn thấy vẻ mặt của ông ta.
Nhưng mọi người đều cảm nhận được hiện giờ ông ta đang vô cùng tức giận.
Dương Thanh vẫn bình tĩnh đứng yên tại chỗ, chờ đợi câu trả lời của Quan Hồng Nghị.
Không ai chú ý tới trong lòng bàn tay phải đang nắm chặt của ông ta có một cái bình thủy tinh nhỏ, trong bình là một viên thuốc màu đỏ.
Lúc này, Quan Hồng Nghị cũng đang rất do dự. Không một ai ở đây biết viên thuốc trong tay ông ta là gì.
Nhưng ông ta biết rõ nếu uống nó, thực lực của ông ta sẽ tăng vọt.
Tuy nhiên, kéo theo đó sẽ bại lộ một vài bí mật của Vương tộc họ Quan.
Nếu phải làm đến mức này, đám người Dương Thanh và Vũ Ninh phải chết hết mới có thể tiếp tục giữ bí mật.
“Người của Vương tộc họ Quan chưa bao giờ thua không chịu nhận!”
Đúng lúc này, một giọng nói vang dội cất lên.
“Quan Vương!”
Có người kinh ngạc thốt lên.
Sắc mặt Vũ Ninh cũng trở nên nghiêm trọng, vô thức đứng canh Dương Thanh, trầm giọng nói: “Đây là giọng của Quan Vương!”
Dương Thanh vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm về một hướng.
Ngay sau đó, một lão già khỏe mạnh xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Lão ta vốn đang ở cách đó mấy trăm mét bước từng bước về phía trước, nhưng chỉ thoáng chốc đám người giật mình phát hiện Quan Vương chỉ còn cách đó vài chục mét.
Thêm một cái chớp mắt, Quan Vương đã xuất hiện ngay bên cạnh bọn họ.
“Bố!”
Rốt cuộc Quan Hồng Nghị cũng ngẩng đầu, không cam lòng nhìn Quan Vương.
“Quan Vương!”
Người của Vương tộc họ Quan đều nhao nhao cúi đầu, vẻ mặt cung kính, thậm chí không một ai dám nhìn thẳng vào lão ta.
Đến cả Vũ Ninh cũng cúi đầu theo bản năng.
Trong sảnh tiệc rộng lớn chỉ còn một mình Dương Thanh đối mặt với lão ta.
Trêи người Quan Vương toát ra khí thế uy nghiêm. Tuy chưa thăm dò nhưng Dương Thanh có thể cảm nhận được, cảnh giới võ thuật của lão ta chắc hẳn là Vương Cảnh đỉnh phong.
Mỗi người đứng đầu trong năm Vương tộc đều có thực lực Vương Cảnh đỉnh phong.
Lúc Dương Thanh nhìn Quan Vương, lão ta cũng đang đánh giá anh.
Đây là lần đầu tiên lão ta gặp Dương Thanh nhưng lại có cảm giác không thể nhìn thấu được anh.
“Cậu là Dương Thanh?”
Quan Vương bỗng nhiên hỏi.
Dương Thanh lạnh giọng đáp: “Không biết Quan Vương có gì muốn chỉ dạy?”
Quan Vương cau mày. Khí thế của Dương Thanh quá mạnh mẽ, khiến lão ta rất không thoải mái.
Đồng thời, lão ta cũng vô cùng khϊế͙p͙ sợ.
Lão ta đã nghe thấy tên anh từ lâu, dù sao hiện giờ người của năm Vương tộc đều đã tới Yến Đô.
Dương Thanh là người có khả năng trở thành Vương của Yến Đô nhất, sao Quan Vương có thể chưa từng nghe nói tới?
Chỉ là lão ta không ngờ Dương Thanh còn trẻ như vậy đã có được thực lực khủng bố.
Quan Trấn Hải là cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ, vậy mà dùng hết sức đánh ra một đòn vẫn không thể làm gì Dương Thanh.
Đại sư Vương là cao thủ Vương Cảnh trung kỳ, chưa đánh đã thua.
Bản thân lão ta cũng không thể nhìn thấu Dương Thanh, thậm chí còn cảm nhận được áp lực từ trêи người anh.
“Trong thẻ này có hai trăm tỷ!”
Giữa hai ngón tay Quan Vương chợt xuất hiện một chiếc thẻ đen. Lão ta cong ngón tay búng ta, chiếc thẻ biến thành một tia chớp màu đen thoắt cái bay về phía Dương Thanh.
Dương Thanh bình thản giơ hai ngón tay đỡ được.
Quan Vương lại càng kinh hãi. Vừa rồi lão ta đã dùng sức mạnh chỉ cao thủ trêи cấp Vương Cảnh hậu kỳ mới có để phi thẻ ra, nhưng vẫn bị Dương Thanh tùy tiện đỡ được.
Có thể đoán được, thực lực của anh ít nhất phải ở Vương Cảnh hậu kỳ.
“Tiền cược là một trăm tỷ. Quan Vương đưa tôi hai trăm tỷ chắc hẳn còn có mục đích khác phải không?”
Dương Thanh lạnh nhạt hỏi.
Quan Vương ngạo nghễ nói: “Dù sao Quan Hồng Nghị cũng là Đại vương tử của Vương tộc họ Quan. Nếu bị phế bỏ hai tay chẳng khác nào kẻ vô dụng. Tôi cho cậu thêm một trăm tỷ mua lại hai tay của nó”.
Một trăm tỷ mua lại hai cánh tay, quả thực rất có thành ý.
Nhưng lần này Dương Thanh tới chỉ vì để dẫn Quan Duyệt đi thôi sao?
Đương nhiên không phải!
Anh tới để đòi lại công bằng cho anh em của mình.
Hai trăm tỷ là một số tiền khổng lồ. Nhưng đối với anh, đây chẳng qua chỉ là gia tăng con số trong tài khoản ngân hàng mà thôi.
“Tức là mỗi một cánh tay của Đại vương tử trị giá năm mươi tỷ sao?
Dương Thanh đột nhiên hỏi.
Quan Vương nhíu mày, nhưng vẫn lên tiếp đáp: “Cậu có thể cho là như vậy!”
“Vậy thì tôi dùng một trăm tỷ tiền cược mua lại hai chân của Đại vương tử”.
Dương Thanh khẽ nhếch miệng, cong ngón tay búng trả tấm thẻ đen kia cho Quan Vương.
“Phốc!”
Tấm thẻ như một ám khí màu đen bay vút ra.
Mặc dù Quan Vương đã đỡ được thẻ, nhưng hai ngón tay giơ ra đỡ lại bị chảy máu.
“Quan Vương!”
Đám người Vương tộc họ Quan nhao nhao hô lên, vẻ mặt khó tin.
Quan Vương gần như không có đối thủ trong mắt bọn họ lại bị thương.
Ánh mắt Vũ Ninh lóe lên, nhìn chằm chằm Dương Thanh.
Hôm nay anh đã khiến ông ta kinh ngạc quá nhiều.
Quan Vương là cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong. Lão ta phi thẻ đen tới lại Dương Thanh dễ dàng đỡ được.
Nhưng thẻ do Dương Thanh phi ra lại khiến ngón tay Quan Vương chảy máu.
Chẳng phải nghĩa là, cảnh giới võ thuật của Dương Thanh cao hơn cả Quan Vương rồi sao?
Mặt mũi Quan Vương trắng bệch, ánh mắt nhìn Dương Thanh không còn kiêu ngạo như trước nữa.
Dương Thanh lạnh giọng nói: “Ông ta bắn lén anh em của tôi, lẽ ra phải chịu tội chết, nhưng nể mặt là dòng dõi của Quan Vương, tôi mới tha cho ông ta một mạng. Nếu Quan Vương thấy tôi hùng hổ dọa người thì cứ nói, tôi sẽ lập tức rời đi”.
Dương Thanh vừa rồi vẫn còn cực kỳ ngạo mạn lúc này lại như đang cúi đầu thỏa hiệp.
Chỉ mình Quan Vương biết, anh đang lấy lùi làm tiến.
Lão ta đã biết được sức mạnh của Dương Thanh, nếu quả thật cứ để anh rời đi như vậy, e là sau này Vương tộc họ Quan không thể yên bình.
“Quan Trấn Hải!”
Quan Vương bỗng quát lên.
“Có!”
Quan Trấn Hải vội vàng bước ra.
“Phế bỏ hai tay của Đại vương tử!”
Quan Vương lạnh lùng ra lệnh.
- ---------------------------