Chàng Rể Chiến Thần

Chương 99




Chỉ trong ít phút, tất cả người quản lý sản nghiệp nhà họ Quan đều có mặt đầy đủ.

Cảnh tượng này khiến mọi người trong nhà họ Tần đều sững sờ.

Dương Chấn cũng không ngờ rằng tất cả các tổng giám đốc đều sẽ có mặt ở đó, điều này nằm ngoài dự đoán của anh.

Nhưng nghĩ đến mọi chuyện xảy ra ở nhà họ Quan tối hôm qua, mặc dù không thừa nhận hơn trăm người đàn ông đó là do mình gọi tới, nhưng những người có mặt cũng không ngu ngốc, dễ dàng đoán được đó đều là do Dương Chấn sắp đặt.

“Tần Côn, ông lại dám lợi dụng tôi để chống lại ngài Dương, đúng là chán sống rồi.”

Hứa Tề từng bước đi tới trước mặt ông Tần, trong lời nói tràn đầy tức giận.

Vốn dĩ ông ta nhận được cuộc gọi từ ông Tần, quả thật định phái người tới, kết quả lại được thông báo rằng Dương Chấn cũng đang ở nhà họ Tần, nên vội vàng chạy tới.

Những người khác cũng vậy, những gì đã xảy ra tại nhà họ Quan đêm qua khiến tất cả họ cảm thấy bị đe dọa, vốn dĩ đã thương lượng là sẽ chịu thua Dương Chấn.

Bởi vì đã quá khuya, không dám quấy rầy Dương Chấn, cả đêm không tài nào ngủ được, phải chờ trời sáng đi gặp ngay.

Bây giờ bọn họ mới biết được nhà họ Tần muốn đối đầu với Dương Chấn, sao có thể bỏ lỡ cơ hội thể hiện này chứ?

Sau Hứa Tề, những tổng giám đốc khác cũng tiến lên, chẳng mấy chốc đã bao vây lấy ông Tần.

“Ông già này, bắt đầu từ hôm nay, mối làm ăn giữa tôi và nhà họ Tần chấm dứt tại đây.”

“Còn có sản nghiệp do tôi phụ trách, cũng sẽ hủy hợp đồng với nhà các ông.”

“Công ty Thiên Ty của chúng tôi cũng chấm dứt hợp đồng với nhà họ Tần!”

Các tổng giám đốc của nhà họ Quan đều tuyên bố sẽ không hợp tác với nhà Tần nữa.

Sau khi nhà họ Tần chấp thuận mỗi năm sẽ giao cho nhà họ Quan 45% lợi nhuận kinh doanh, nên tất cả công ty dưới quyền đều hợp tác với nhà họ Tần.

Nếu không phải vì nhà họ Quan vào bước đường cùng, nhà họ Tần có thể dựa vào mối quan hệ hợp tác này chen chân vào tầng lớp giàu có bậc nhì ở Giang Châu, thậm chí là bậc nhất.

Địa vị ở Giang Châu chỉ đứng sau Giang Châu tứ tộc, nhưng xảy ra chuyện vào lúc này, nhà họ Quan hoàn toàn sụp đổ.

Chỉ là ông Tần vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra, vừa thấy thái độ của tổng giám đốc lớn đối với Dương Chấn lại vô cùng kinh ngạc và nghi hoặc.

“Tổng Giám đốc Hứa, chẳng lễ là vì tôi xúc phạm một kẻ phế vật, các anh lại muốn hủy bỏ hợp tác của chúng ta ư?”

Ông Tần bất đắc dĩ hỏi.

“Ông mới là kẻ phế vật, cả nhà ông cũng vậy. Ngài Dương có thể khiến cho nhà họ Quan sụp đổ chỉ sau một đêm, ông là cái thá gì chứ? Còn dám chửi anh ấy là phế vật?”

Vừa nói, Tổng giám đốc Hứa vừa đá vào bụng ông Tần một cái, không cần biết ông ta đã gần 70 tuổi.

Ông Tần bị đá ngã xuống đất, gương mặt ngẩn ngơ.

“Cả nhà họ Quan, sụp đổ sau một đêm?”

Ông ta lẩm bẩm một mình, kinh ngạc không thể tin được.

“Ngài Dương, từ hôm nay trở đi, tôi Hứa Tề, nguyện đi theo ngài không rời.”

Hứa Tề đột nhiên đi tới trước mặt Dương Chấn, hơi cúi đầu nói, câu nói này nổ bùng bên tai những người họ Tần đứng đó.

“Ngài Dương, tôi là Thạch Vĩ, tôi nguyện đi theo anh!”

“Tôi, Lý Trung, xin đi theo anh!



Mười mấy người đứng đầu các công ty dưới trướng họ Quan đều bày tỏ lòng trung thành với Dương Chấn.

Nếu họ có thể quản lý sản nghiệp kếch xù của nhà họ Quan thì hông ai là kẻ ngu ngốc.

Tất cả những gì xảy ra đêm qua cho thấy Dương Chấn không tầm thường, anh đã có thể khiến nhà họ Quan sụp đổ trong một đêm, cũng có thể tiêu diệt một dòng họ trong Giang Châu tứ tộc khác cũng chịu cảnh tương tự.

Chỉ khi đi theo nhân vật như vậy thì mới có cơ hội phát triển lớn hơn trong tương lai, vì vậy họ đã không hề ngần ngại thể hiện lòng trung thành của mình với Dương Chấn.

Điều này cũng cho thấy họ sẽ hợp tác với anh để chuyển toàn bộ tài sản của nhà họ Quan sang cho Dương Chấn.

Những người nhà họ Tần đã bị sốc bởi biểu hiện thái độ này, kinh ngạc vô cùng.

Dương Chấn thực sự là người con rể vô dụng bị đuổi ra khỏi dòng họ sao?

Ông Tần sắc mặt tái nhợt, lúc này trong đầu đột nhiên hiện lên rất nhiều cảnh tượng, cũng ngộ ra không ít chân tướng.

Ban đầu khi tập đoàn Nhạn Chấn gửi hợp đồng tới vào buổi sáng, buổi chiều đã kiện họ vi phạm hợp đồng, vì ông ta không giữ lời hứa và gây khó dễ cho Tần Nhã, chuyển giao hợp đồng vốn thuộc về cô cho Tần Luân.

Ông ta vừa mới đuổi cả nhà Tần Nhã ra khỏi dòng họ, bộ trưởng tư pháp của tập đoàn Nhạn Chấn đã đích thân đến xử lý việc nhà họ Tần vi phạm hợp đồng và cảnh cáo.

Sau đó là bữa tiệc tối ở Star Hotel, đáng ra nhà họ Tần không đủ tư cách tham gia nhưng vẫn được mời, chỉ là được sắp xếp vị trí cuối cùng.

Còn rất nhiều chuyện, chỉ cần ông ta làm hại tới Tần Nhã, dòng họ sẽ bị trừng phạt ngay lập tức.

Vốn dĩ ông ta cho rằng những chuyện này đều là tình cờ, nhưng đến hôm nay mới bàng hoàng nhận ra rằng tất cả đều là do Dương Chấn sắp đặt.

“Thì ra tất cả đều là do cậu!”

Lão Tần chật vật từ trên mặt đất bò dậy, cơ thể run rẩy, trong chốc lát, dường như ông ta già đi rất nhiều.

Sau khi bình tĩnh, hồi tưởng lại những gì mình đã làm với gia đình Tần Nhã, đột nhiên ông ta nghĩ, nếu có thể đối xử tốt hơn với Tần Nhã một chút, nhà họ Tần bây giờ sẽ huy hoàng biết bao?

“Dương Chấn, tôi thừa nhận, tôi đã đánh giá thấp cậu, nhưng nếu muốn Tần Côn ta cúi đầu trước cậu, tôi nói cho mà biết, đây là điều không thể.”

Ông Tần đứng thẳng người, ánh mắt đầy kiên định sau những thăng trầm của cuộc đời.

Mặc dù đã biết thân phận của Dương Chấn không tầm thường nhưng ông ta vẫn không chịu cúi đầu, ý nghĩ rằng Dương Chấn là kẻ vô dụng đã thấm vào xương tủy rồi.

Còn gia đình Tần Nhã bị chính tay ông ta đuổi ra khỏi dòng họ, cho nên dù có sai, cũng sẽ không thừa nhận.

Dương Chấn đột nhiên cảm thấy vô cùng buồn bã, ông Tần vì lòng tự trọng thà tận mắt nhìn thấy người nối dõi tông đường duy nhất của mình bị đánh gãy nát hai chân cũng không chịu cúi đầu.”

Thà chứng kiến dòng họ sụp đổ cũng không chịu cúi đầu, chỉ bởi vì, trong đầu ông ta, Dương Chấn chỉ là thứ rác rưởi.

Thà đâm lao theo lao, đây là ông Tần, một ông già cổ hủ không thuốc chữa.

“Lão già, đúng là chán sống rồi, muốn chế thì tôi tiễn ông lên đường!”

Hứa Tề ngay lập tức tiến lên và tát ông ta.

“Bốp!”

Nhưng vào lúc này, Dương Chấn không biết đã xuất hiện sau lưng Hứa Tề từ lúc nào mà nắm lấy cổ tay anh ta.

“Việc của tôi, sao tới lượt anh nhúng tay vào?”

Hai tia sáng lạnh lẽo chợt lóe lên trong mắt Dương Trần.

“Ngài, ngài Dương, tôi, tôi…”

Hứa Tề sợ hãi và run rẩy toàn thân, nhưng Dương Chấn không làm khó ông ta.

“Dương Chấn, dù cậu có đứng cao hơn cũng không thể thay đổi vị trí trong lòng ta. Bất kể lúc nào, cũng chỉ là thứ rác rưởi mà thôi.”

Ông Tần bình tĩnh nhìn Dương Chấn đứng trước mặt không chút sợ hãi: “Đừng tưởng rằng cậu ngăn chúng nó đánh tôi là có thể thay đổi suy nghĩ của ta về cậu.”

“Ông thực sự nghĩ rằng tôi quan tâm đến điều này ư?”

Dương Chấn lắc đầu cười: “Điều tôi quan tâm không phải là ông nghĩ thế nào, cũng chẳng phải cách ông đối xử với tôi, mà là thái độ của ông với Tiểu Nhã. Ông hoàn toàn không biết nếu không phải cô ấy cầu xin, cả nhà họ Tần đã tan thành mây khói lâu rồi.”

“Nhà họ Tần đã làm tổn thương cô ấy hết lần này đến lần khác. Nhà họ Tần mắc nợ cô ấy.”

Ông Tần cả người run lên, vẻ mặt choáng váng, ông ta không nghi ngờ lời nói của Dương Chấn, bởi vì thực lực mà anh thể hiện bây giờ, nếu muốn hủy hoại nhà họ Tần cũng không phải chờ tới hôm nay.

Vì vậy, sở dĩ nhà họ Tần có thể sống sót đến ngày hôm nay đều là nhờ Tần Nhã.

Lúc này, trong đầu ông ta xuất hiện rất nhiều việc Tần Nhã đã làm cho nhà họ Tần.

Lần đầu tiên ông ta cảm thấy hối hận.

“Bùm!”

Đột nhiên, một âm thanh vang lên, cả mặt đất dường như chấn động.

Mọi người cùng nhau đưa mắt nhìn, thấy hơn chục chiếc máy xúc đang tiến đến nhà họ Tần.

“San bằng hết nơi này đi!” Dương Chấn đột nhiên nói.