Bạch Khánh đích thân tới đám cưới của Mã Siêu, còn tặng mười tỷ làm tiền mừng đã đủ để khiến mọi người kinh hãi.
Nhưng Mã Siêu từ chối lại càng khiến mọi người khϊế͙p͙ sợ.
Đừng nói là mười tỷ, dù chỉ là một trăm triệu bọn họ cũng chưa từng nghe thấy.
Có vẻ Bạch Khánh không hề bất ngờ, chỉ cười nói: “Xem ra cậu Mã không hoan nghênh tôi”.
Mã Siêu từ chối chỉ vì không muốn gây thêm phiền phức cho Dương Thanh.
Hiện giờ người của năm Vương tộc liên tiếp xuất hiện ở Yến Đô, mục tiêu của bọn họ đều là khống chế Yến Đô, từ đó chiếm đoạt Đế Thôn.
Dương Thanh là người có khả năng trở thành Vương của Yến Đô, tức là chỉ cần một Vương tộc nào đó khống chế được Dương Thanh chẳng khác nào khống chế được cả Yến Đô.
Nếu đã biết được chuyện này, trước khi biết được ý đồ thực sự của Bạch Khánh là gì, đương nhiên Mã Siêu sẽ không trở mặt với đối phương.
“Ông Bạch nói nghiêm trọng quá. Ông tới tham dự đám cưới của tôi là vinh hạnh của tôi. Nhưng mười tỷ là một số tiền quá lớn, tôi sợ sau này không thể đáp lại món quà này của ông”.
Giọng điệu của Mã Siêu không kiêu ngạo cũng không tự ti, bình tĩnh nói: “Ông Bạch đích thân tới là món quà lớn nhất rồi”.
Đến cả Dương Thanh cũng không ngờ Mã Siêu có thể nói ra những lời như vậy.
Bạch Khánh cười đáp: “Vậy thì tôi không ép buộc nữa”.
Dứt lời, ông ta đưa mắt ra hiệu cho vợ lấy ra một phong bì trong túi xách. Phong bì dày cộp, chắc hẳn phải có hơn mười nghìn.
“Vậy tôi tặng chín mươi chín nghìn chín trăm chín mươi chín đồng, chúc cậu Mã Siêu và cô Ngải Lâm bên nhau dài lâu, tân hôn vui vẻ!”
Bạch Khánh mỉm cười đưa phong bì cho Mã Siêu, trêu chọc nói: “Lần này cậu Mã không cảm thấy tiền mừng quá lớn, không trả nổi nữa đấy chứ?”
Lần này, Mã Siêu đồng ý nhận tiền mừng: “Cảm ơn ông Bạch, mời ông ngồi!”
“Con mẹ nó!”
Mã Siêu đang định dẫn Bạch Khánh tới bàn của Dương Thanh, Lưu Kỳ từng tới làm loạn đột nhiên nổi giận hét lên: “Mẹ mày không coi tao ra gì hả?”
“Ai cũng là khách quý của mày, mày coi tao là cái gì?”
“Mày biết tao là ai không? Nói cho mày biết, tao là người được Vương tộc họ Tiết giao đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc của tập đoàn Tân Thảo. Mày là chủ tịch thì đã sao?”
“Mày có tin chỉ cần tao gọi một cú điện thoại, mày sẽ bị đuổi khỏi tập đoàn Tân Thảo không?”
Thái độ của Lưu Kỳ vô cùng hống hách, lôi điện thoại ra định gọi.
“Vương tộc họ Tiết?”
Bạch Khánh đang định ngồi vào chỗ nghe thấy thế, lập tức cau mày: “Cậu là người của Vương tộc họ Tiết sao?”
“Đây là chuyện lúc trước của tôi với cậu ta, anh đừng xen vào”.
Dù là với Bạch Khánh, Lưu Kỳ vẫn rất phách lối.
“Bốp!”
Bạch Khánh tát Lưu Kỳ một cái. Mặt hắn lập tức có một dấu bàn tay.
“Anh dám đánh tôi sao?”
Lưu Kỳ cả giận hỏi.
“Một con chó của Vương tộc họ Tiết cũng dám hô to gọi nhỏ trước mặt tôi sao?”
Bạch Khánh lạnh giọng nói: “Đừng nói là đánh cậu, dù có giết cậu, nhà họ Tiết cũng sẽ không trách tôi. Cậu tin không?”
“Anh...”
Lưu Kỳ hoàn toàn nổi giận, vừa mới thốt lên một tiếng.
Đã thấy Bạch Khánh phất tay, hai gã vệ sĩ nhà họ Bạch lập tức đi tới.
“Đưa cậu ta đi, cho cậu ta biến thành chó chết luôn đi!”
Bạch Khánh dặn dò.
“Vâng!”
Hai gã vệ sĩ xông tới định dẫn Lưu Kỳ đi.
“Đánh chúng nó cho tao!”
“Sao có thể như vậy được? Tôi phải cảm ơn ông Bạch mới đúng”.
Mã Siêu lên tiếng: “Mời ông ngồi!”
Hai gã vệ sĩ nhà họ Bạch dẫn hắn ra khỏi khách sạn đang ngồi ngay bên cạnh.
Lưu Kỳ chợt có dự cảm chẳng lành: “Đi xa khách sạn lắm rồi, kịch cũng đã diễn xong rồi, mấy người còn nghiêm túc như vậy làm gì?”
“Câm miệng!”
Vệ sĩ nhà họ Bạch bỗng nhiên quát lớn.
“Con mẹ nó sao mày dám quát tao? Mày biết tao là ai không? Bạch Khánh là anh rể của tao! Mày có tin tao bảo anh rể tao đập chết mày không?”
Lưu Kỳ hống hách uy hϊế͙p͙.
Gã vệ sĩ vừa quát tháo Lưu Kỳ chợt cười lạnh một tiếng: “Chính anh rể của mày bảo bọn tao tiễn mày lên đường đấy!”
- ---------------------------