Mọi người lập tức đổ dồn ánh mắt vào người đang nói chuyện.
Dương Thanh cũng nhìn sang, thấy kẻ cầm đầu là một người trung niên. Chính ông ta là người nói tặng quan tài.
Anh còn từng gặp ông ta, chính là chú hai của Quan Duyệt, cũng là bố của Quan Hân, Quan Hồng Vĩ.
Hôm qua Quan Hồng Vĩ còn tới bệnh viện định mắng chửi Quan Duyệt. Nếu không nhờ Quan Duyệt cầu xin, Dương Thanh đã ra tay với ông ta rồi.
Nhưng Tiền Bưu đã xuất hiện tát Quan Hồng Vĩ vài phát.
Dương Thanh chỉ nhìn ông ta một cái rồi nhìn sang bóng người quen thuộc sau lưng ông ta.
Chính Quan Hân từng suýt bị Dương Thanh giết chết.
Lúc trước Quan Duyệt từng nói Quan Hân được Quan Vương phái tới phụ trách Yến Đô.
Nhưng giờ đây, bố cô ta lại chạy tới, rõ ràng hiện giờ Quan Hồng Vĩ mới là người phụ trách của nhà họ Quan ở Yến Đô.
“Vương tộc họ Quan? Yến Đô có gia tộc nào như vậy à?”
“Ngu ngốc, làm sao Yến Đô có thể có Vương tộc? Cả Chiêu Châu này chỉ có năm Vương tộc thôi, nhà họ Quan chính là một trong số đó”.
“Trời ạ, người của Vương tộc họ Quan cũng tới rồi. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Rất nhiều khách khứa đều vô cùng khϊế͙p͙ sợ, thậm chí còn một số người chưa từng nghe nói tới Vương tộc.
“Xin hỏi ông là?”
Lúc này, bố của Ngải Lâm là Ngải Minh Húc bước tới, cẩn thận hỏi.
Mặc dù đối phương nói mình là người của Vương tộc họ Quan, nhưng hôm nay là đám cưới của Mã Siêu và Ngải Lâm, đương nhiên ông ta phải ra mặt. Nhớ quay lại web t ruyện T amlinh nha!
Nhưng ông ta không biết tại sao một gia tộc khổng lồ như Vương tộc họ Quan lại tới đám cưới này.
Nếu đối phương thực sự đến để chúc mừng thì còn được, nhưng đối phương lại mang quan tài tới, rõ ràng không có ý tốt.
Mã Siêu cũng vô cùng tức giận, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Quan Hồng Vĩ.
“Bốp!”
Người đàn ông trung niên tát vào mặt Ngải Minh Húc khiến ông ta bay ra xa mấy mét.
Sảnh tiệc rộng lớn lập tức lặng ngắt như tờ. Tất cả mọi người đều hãi hùng nhìn người đàn ôn trung niên.
Một cái tát đánh bay một người trưởng thành, rốt cuộc ông ta mạnh tới mức nào?
“Bố!”
Ngải Lâm hét toáng lên, vội vàng chạy tới chỗ Ngỉa Minh Húc.
Lúc này, Quan Hân bước tới, châm chọc nhìn Mã Siêu: “Thế này không hề quá đáng, tất cả đều nhờ người anh em tốt của anh ban tặng đấy. Anh ta dám đắc tội nhà họ Quan, hôm nay chúng tôi chỉ đành phải tính sổ món nợ này”.
Lúc này, trong mắt Dương Thanh đang lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
Mã Siêu là anh em tốt nhất của anh. Anh đợi bao nhiêu năm mới đợi được đến ngày Mã Siêu lấy vợ. Vậy mà tại vì mình khiến nhà họ Quan chạy tới phá hoại ngày vui của Mã Siêu.
“Người đắc tội nhà họ Quan là tôi, có chuyện gì các người cứ nhằm vào tôi, sao phải phá đám cưới của anh em tôi?”
Dương Thanh nhìn Quan Hân, lạnh giọng nói: “Bây giờ các người rời đi, tôi có thể coi như không có gì, thậm chí còn đồng ý bồi thường cho nhà họ Quan”.
“Bồi thường? Mày suýt giết chết con gái tao, mày lấy gì ra bồi thường?”
Quan Hồng Vĩ giận dữ chất vấn.
Hôm qua ông ta vừa xuống máy bay đã chạy đi tìm Quan Duyệt trả thù cho con gái, lại bị người của Dương Thanh tát mấy phát. Nhớ quay lại web t ruyện T amlinh nha!
Đây là sự sỉ nhục to lớn đối với ông ta.
Hai gã cao thủ nhà họ Quan đứng sau lưng ông ta đang nhìn chằm chằm Dương Thanh.
“Ông muốn bồi thường cái gì?”
Dương Thanh lạnh lùng hỏi.
Khách khứa đang có mặt đều sợ chết khϊế͙p͙, nghe Quan Hồng Vĩ nói mới biết Dương Thanh suýt giết chết con gái ông ta.
Thế nên nhà họ Quan mới dẫn người tới phá rối đám cưới của Mã Siêu.
Thế này chẳng khác gì Mã Siêu bị tai bay vạ gió.
“Được thôi, mày đã hỏi tao muốn bồi thường gì thì nghe cho rõ đây”.
“Rất đơn giản, chỉ cần mày chết, thù oán giữa mày với nhà họ Quan sẽ được xóa bỏ”.
Quan Hồng Vĩ cười híp mắt nói: “Phải rồi, nghe nói mày cũng có một đứa con gái nhỉ?”
“Mày suýt giết chết con tao, thế tao cũng thử suýt giết con gái mày xem thế nào nhé?”
Dứt lời, ông ta còn híp mắt nhìn Tiêu Tiêu ngồi cạnh Dương Thanh.
Tần Thanh Tâm vô thức ôm chặt con gái, gương mặt xinh đẹp tràn đầy hoảng sợ.
Ầm!
Ngay sau đó, một luồng sát khí hung ác tỏa ra từ người Dương Thanh.
Dường như cả sảnh tiệc cũng bị nhấn chìm trong lửa giận của anh.
Quan Hồng Vĩ đối mặt với Dương Thanh, cảm giác được áp lực mãnh liệt đè nén khiến ông ta lùi lại một bước theo bản năng, vẻ tức tối trêи mặt càng nồng đậm.
Dương Thanh nhìn chằm chằm Quan Hồng Vĩ: “Nhưng muốn tôi quỳ xuống xin tha là điều không thể!”
“Chỉ cần các người lập tức rời đi, tôi sẽ bảo người mang hợp đồng tới”.
Nghe Dương Thanh nói vậy, tất cả đều vô cùng kinh hãi.
Nhưng anh ta vẫn không muốn Dương Thanh vì mình mà mạo hiểm như vậy.
Dương Thanh cười tự giễu nói: “Tôi vốn muốn lấy thân phận anh trai của cậu tổ chức cho cậu một đám cưới hoàn hảo, nào ngờ cuối cùng nó lại bị hủy hoại vì tôi”.