Chàng Rể Chiến Thần

Chương 909: Sao lại ép tôi?








Dương Thanh không nói chuyện, ánh mắt ngày càng trở nên lạnh lẽo.

Lâu lắm rồi anh chưa bị mắc bẫy kẻ khác. Phải thừa nhận Tiết Nguyên Cát này rất giỏi.

Nhưng ông ta lại gặp phải Dương Thanh. Nếu đổi thành người khác có lẽ đã bị ông ta uy hϊế͙p͙ thành công.

“Tào lao!”

Mã Siêu tức giận nói: “Ông cũng xứng đòi anh Thanh đi theo ông chắc?”

“Rốt cuộc tại sao Tiết Nguyên Bá lại chết, bản thân ông biết rất rõ. Ông muốn giá họa cho anh Thanh hả? Ông giá họa nổi không?”

Mã Siêu vô cùng giận dữ, lần đầu tiên uất ức như vậy từ sau khi rời khỏi biên giới phía Bắc.

Tiết Nguyên Cát nheo mắt lại: “Ngưởi trẻ tuổi phải biết khiêm tốn một chút. Cậu chưa đủ tư cách nói chuyện với người có địa vị như tôi đâu”.

Mã Siêu nổi trận lôi đình: “Ông là cái thá gì? Nếu không có nhà họ Tiết chống lưng, dám phát ngôn bừa bãi trước mặt anh Thanh, ông đã chết rất nhiều lần rồi”.

“Cậu tên là Mã Siêu, năm nay hai mươi lăm tuổi, là trẻ mồ côi. Vợ chưa cưới của cậu là Ngải Lâm của nhà họ Ngải ở Yến Đô, hai người định làm đám cưới vào cuối năm nay”.

Tiết Nguyên Cát bỗng nhiên cười híp mắt nói: “Tức là chỉ còn năm ngày nữa sẽ đến ngày cưới của hai người”.

Nghe thấy thế, sắc mặt Mã Siêu lập tức biến đổi, cả giận nói: “Ông uy hϊế͙p͙ tôi?”

Tiết Nguyên Cát cười đáp: “Muốn bị tôi uy hϊế͙p͙ cũng phải đủ tư cách. Năng lực của cậu chưa đủ”.

“Tôi chỉ có ý tốt nhắc nhở, sắp tới ngày vui của cậu rồi. Cậu cũng không muốn vợ chưa cưới của cậu vừa kết hôn đã trở thành quả phụ đâu nhỉ?”

“Hay là để cậu mất vợ?”

Tiết Nguyên Cát không hề uy hϊế͙p͙, nhưng mỗi câu nói lại tác động mạnh mẽ đến Mã Siêu.

“Anh Thanh mau đưa chị dâu đi đi. Em sẽ khiến thằng khốn này bỏ mạng ở đây!”

Sát khí lấp lóe trong mắt Mã Siêu, ý muốn giết người cực kỳ mãnh liệt.

Tiết Nguyên Cát cười nói: “Tôi biết hai người các cậu đều rất mạnh. Tôi cũng công nhận đám người tôi dẫn tới vẫn chưa đủ để hai cậu nhét kẽ răng”. Mời đọc tiếp tại T*amlinh*247.*com

“Nhưng các cậu nghĩ tôi biết vậy vẫn dám dẫn người tới mà không có kế hoạch gì sao?”

Dương Thanh vẫn không hành động thiếu suy nghĩ chính vì lo lắng như vậy.

Anh đấu với Tiết Nguyên Cát mấy lần, lần nào cũng thua.

Nhị vương tử nhà họ Tiết này rất không đơn giản, thủ đoạn vô cùng hèn hạ, nếu không đã không dùng Tần Thanh Tâm để dụ Dương Thanh tới.

Vì quyền thế không tiếc giết hại em ruột của chính mình.

Nếu không thể giải quyết chuyện Tiết Nguyên Bá bị hại, chắc chắn Tiết Vương sẽ nổi giận. Một khi Tiết Vương tới Yến Đô sẽ rất phiền phức.

Dù sao Tiết Nguyên Bá cũng là đứa con trai được Tiết Vương yêu thương nhất, bồi dưỡng như người thừa kế.

“Đợi tôi trở thành Tiết Vương đời tiếp theo, cậu chính là người có công lớn nhất, muốn bao nhiêu quyền lực, địa vị, gái đẹp sẽ có bấy nhiêu”.

“Chỉ cần cậu chịu đi theo tôi sẽ có được mọi thứ. Rốt cuộc cậu đang do dự điều gì?”

Tiết Nguyên Cát cứ như một diễn thuyết gia, ăn nói hùng hồn, cũng giống một ông chú xấu xa lừa gạt cô gái nhỏ.

Nhưng Dương Thanh không phải thính giả, cũng chẳng phải cô gái nhỏ ngây thơ.

Tiết Nguyên Cát có nói hay đến đâu, anh cũng không có hứng thú.

“Tôi từ chối!”

Dương Thanh lắc đầu, nghiêm túc nói: “Không phải ông vẫn luôn thèm muốn miếng đất ở ngoại ô phía Nam kia sao? Trước khi ông xuất hiện, người nhà họ Tào cũng muốn cướp nó về. Hiện giờ tôi có thể làm chủ tặng miếng đất đó cho ông”.

“Về chuyện nhà họ Tiết các người muốn làm gì, sau này muốn làm gì ở Yến Đô, tôi đều sẽ không nhúng tay vào”.

“Tôi chỉ cần xóa bỏ mọi thù oán với nhà họ Tiết!”

Nhưng nếu anh thật sự làm như vậy sẽ trở thành kẻ thù của toàn dân, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

Tiết Nguyên Cát cũng nhìn chằm chằm Dương Thanh, dường như cảm nhận được nét tang thương trong mắt anh.

Dường như chàng trai trẻ hơn con trai ông ta này còn trải qua nhiều chuyện hơn cả ông ta.

“Không được!”

“Bọn họ đã muốn tự tìm chết, chúng ta cứ giết sạch bọn họ là được. Sao phải nhẫn nhịn chịu nhục như vậy?”

Lần đầu tiên Mã Siêu tức giận với Dương Thanh.

Anh của hiện giờ khiến anh ta cực kỳ thất vọng.

Dương Thanh vẫn làm như không nghe thấy, vẻ mặt bình thản như không có chuyện gì xảy ra.

Chẳng mấy chốc, mười phút ngắn ngủi đã trôi qua.

“Dương Thanh, hết mười phút rồi, cậu có thể cho tôi biết câu trả lời được chưa?”

Tiết Nguyên Cát cười hỏi.

Dương Thanh nhìn Tiết Nguyên Cát, vẻ mặt phức tạp hỏi: “Tiết Nguyên Bá đã chết, không còn ai tranh đoạt quyền thừa kế với ông nữa. Tại sao ông còn muốn ép tôi như vậy?”

- ---------------------------