Chất lượng cách âm của biệt thự vô cùng tốt, Dương Thanh lại đứng cách quá xa, chỉ có thể nhìn thấy mọi thứ trong biệt thự, không nghe thấy bất cứ âm thanh gì.
Anh chỉ thấy Tần Y tới gõ cửa phòng Tần Thanh Tâm, không biết hai người đã nói gì, Tần Thanh Tâm xuống phòng bếp trước.
Sau đó Tần Y lại nói gì đó với Tiêu Tiêu, cô bé bất chợt bật khóc.
“Nhất định Thanh Tâm có chuyện gì đó!”
Dương Thanh lo lắng nhưng không dám vào nhà với bộ dạng hiện giờ.
Tuy vết thương trêи người có thể giấu trong quần áo nhưng trêи mặt lại có vết xước rõ ràng, dù đã kết vảy nhưng trông vẫn rất dọa người.
Dương Thanh có tố chất thân thể siêu nhiên nên chỉ sau một đêm, các vết thương đã hầu như khỏi hẳn.
Nếu là người mình thường gặp phải tai nạn xe tối qua, không chết cũng bị thương nặng, không nằm viện nửa tháng không hồi phục.
Trong phòng, Tần Y vội vàng ôm Tiêu Tiêu, đỏ mắt nói: “Cháu yên tâm, bố mẹ cháu không thể ly hôn được. Bố cháu cũng không thể không cần cháu”.
“Dì nói thật không?”
Hàng mi dài của Tiêu Tiêu ướt đẫm nước mắt. Cô bé nghẹn ngào hỏi.
Tần Y gật đầu: “Có bao giờ dì lừa cháu chưa?”
“Nhưng bạn Hoa ở trường mầm non nói bố mẹ không ngủ cùng nhau rồi ly hôn”.
Tiêu Tiêu nói hết câu đã không kìm được nước mắt.
Tần Y vốn đang kinh hãi nghe thấy vậy lập tức dở khóc dở cười.
“Cháu yên tâm, bố mẹ cháu không ly hôn đâu. Chỉ là bố bận việc không về nhà với mẹ cháu được thôi”.
Tần Y cười nói: “Đợi bố cháu hết bận chắc chắn sẽ ở bên hai mẹ con cháu mỗi ngày”.
“Nhưng tối hôm qua, mẹ gọi cho bố mấy lần liền, bố vẫn không hề nhà, gọi xong thì mẹ khóc”.
Tiêu Tiêu ngây thơ nói.
Tần Y vừa mới thả lỏng đã lập tức căng thẳng.
Xem ra giữa Dương Thanh và Tần Thanh Tâm thực sự đã xảy ra chuyện gì đó. Nếu không tại sao cô lại khóc sau khi gọi điện thoại cho Dương Thanh?
“Được rồi Tiêu Tiêu đừng nghĩ lung tung. Dì cam đoan với cháu, bố mẹ cháu sẽ không ly hôn đâu”.
Tần Y nắm bàn tay nhỏ bé của Tiêu Tiêu: “Chúng ta mau đi ăn sáng thôi”.
Khi hai người tới bàn ăn, Tần Thanh Tâm đang bê bát, ngẩn người nhìn bánh trứng trêи bàn, không biết Tần Y đã dẫn Tiêu Tiêu tới.
Thấy vậy, Tần Y lại càng lo lắng.
Tần Đại Dũng cũng thấy con gái có điều bất thường nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ đưa mắt ra hiệu hỏi Tần Y.
Tần Y lắc đầu rồi nói: “Bố ơi, bữa sáng hôm nay phong phú thật đấy!”
Tần Đại Dũng cười nói: “Bố thấy mấy đứa dạo này cực khổ quá, muốn làm bữa sáng thật ngon cho các con, ăn no mới có sức làm việc”.
Hai bố con nói chuyện Tần Thanh Tâm mới hoàn hồn. Cô vẫn không nói năng gì, chỉ cúi đầu ăn sáng.
“Y Y, hôm nay con đưa chị con đi làm đi. Để con bé lái xe, bố không yên tâm”.
Tần Thanh Tâm ăn xong quay người ra khỏi phòng bếp. Tần Đại Dũng vội vàng nói: “Để bố đưa Tiêu Tiêu đi học cho”.
“Vâng!”
Tần Y không nhiều lời, vội vàng đuổi theo cô.
Dương Thanh tận mắt nhìn thấy Tần Thanh Tâm đi ra khỏi biệt thự như người mất hồn.
Có vài lần anh rất muốn lao ra, nhưng lại sợ mình thế này sẽ khiến cô lo lắng, đành phải nhịn lại.
May mà Tần Y đuổi kịp, kéo tay Tần Thanh Tâm nói: “Chị ơi, sáng nay em có việc cần bàn, đúng lúc đi qua tập đoàn Mamba Đỏ. Để em đưa chị tới công ty nhé”.
“Chắc chỉ có Dương Thanh mới có thể khiến chị trở nên như vậy thôi nhỉ?”
Tần Thanh Tâm lập tức im lặng cúi đầu như một đứa trẻ làm sai chuyện gì.
Tần Y lại càng gấp, nắm chặt vai cô kϊƈɦ động hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế chị? Chẳng lẽ đến cả em chị cũng không muốn nói sao?”
“Hay là chị vốn không hề coi em là em gái?”
“Chết tiệt! Dương Thanh anh đúng là đồ khốn!”
Tần Y cả giận nói: “Tôi không cần biết tại sao anh không thể tới gặp chị tôi giải thích. Anh khiến chị tôi đau lòng chính là lỗi của anh!”
“Bà đây cũng không thèm làm nữa. Tôi muốn từ chức”.
“Sau này anh tự giải quyết chuyện của tập đoàn Nhạn Thanh đi!”
Dứt lời, Tần Y lập tức cúp máy.
- ---------------------------