Nghe Dương Thanh nói vậy, Diệp Thương chỉ thấy sống lưng lạnh toát.
Ông ta vẫn luôn xem nhẹ quan hệ giữa Diệp Mạn và tập đoàn Mamba Đỏ, còn tuyên bố muốn phân chia toàn bộ cổ phần của Mamba Đỏ cho toàn bộ dòng chính nhà họ Diệp.
Nhưng bởi vì sự xuất hiện của Dương Thanh, chỉ sợ có biến số.
Tần Thanh Tâm cũng châm chọc nói: “Ngang nhiên phân chia đồ của người khác, ông đúng là không mặt dày”.
Diệp Hoa cũng cười lạnh một tiếng: “Nếu ông hào phóng như vậy, tại sao không phân chia tài nguyên của chính ông cho mọi người trong gia tộc?”
Những lời này khiến đám dòng chính nhà họ Diệp vừa nãy còn hừng hực khí thế tưởng lấy được cổ phần của Mamba Đỏ dần tỉnh táo lại.
Bởi vì Dương Thanh nói không sai. Lúc trước Diệp Mạn sáng lập Mamba Đỏ thực sự rất gian khổ, chủ gia tộc đời trước lại không coi trọng nên không thèm trợ giúp.
Hiện giờ Mamba Đỏ phát triển cũng không thể lấy lí do Diệp Mạn là người nhà họ Diệp để đòi chia cổ phần cho những người khác.
Diệp Thương đỏ bừng mặt, thẹn quá hóa giận nói: “Các người đều là người ngoài, biết gì mà nói? Mamba Đỏ có được quy mô lớn như hiện tại chính vì mượn dùng tài nguyên của nhà họ Diệp”.
“Nếu không, một người phụ nữ như bà ta sao có thể sáng lập được tập đoàn lớn như vậy?”
“Nếu đã lợi dụng tài nguyên của gia tộc để phát triển Mamba Đỏ, bây giờ đương nhiên phải phân chia cổ phần của tập đoàn cho người nhà họ Diệp”.
Diệp Thương giống như người dẫn đầu đám đông giành lại lợi ích.
Thế giới này chính là như vậy, khi người đứng đầu trông có vẻ yếu ớt, người xem sẽ không bao giờ tìm hiểu người mạnh hơn có thực sự đoạt quyền lợi của người yếu hay không.
Bọn họ sẽ giúp đỡ người yếu kia chống lại người mạnh.
Lúc này, trong mắt người nhà họ Diệp, Diệp Thương chính là kẻ yếu, người có tấm lòng cao thượng giúp bọn họ giữ gìn quyền lợi.
“Diệp Thương nói không sai. Tập đoàn Mamba Đỏ có thể phát triển như hiện giờ chính là nhờ vào tài nguyên của nhà họ Diệp”.
“Chúng tôi là dòng chính nhà họ Diệp, có tư cách được chia cổ phần của Mamba Đỏ”.
“Đương nhiên, chúng tôi cũng không phải loại người không chịu nói lý. Diệp Mạn là người sáng lập tập đoàn Mamba Đỏ, chúng tôi sẽ cho bà ta giữ nhiều cổ phần hơn một chút”.
Đám dòng chính nhà họ Diệp vì cướp đoạt lợi ích, tự cho mình là đúng nhao nhao lên tiếng.
Cảm xúc của mọi người đều rất kϊƈɦ động.
Dương Thanh lạnh lùng nhìn đám người lòng đầy căm phẫn kia, bỗng cảm thấy ghê tởm.
Đây chính là tình người của dòng chính trong gia tộc lớn sao?
Hay chính là lòng tham không đáy?
Mặc dù Tần Thanh Tâm rất giỏi kinh doanh nhưng trước giờ chưa từng gặp phải nhiều người vô liêm sỉ như vậy, không khỏi kinh hãi không biết nên làm gì, chỉ có thể nhìn Dương Thanh.
Cũng chỉ khi có Dương Thanh bên cạnh, cô mới có thể cảm thấy an tâm.
Chỉ cần có người đàn ông này, dường như không có chuyện gì là không giải quyết được.
“Các người nói đủ chưa?”
Dương Thanh chờ đám người bình tĩnh lại, phòng họp yên tĩnh một lúc mới lên tiếng hỏi.
“Cậu là cái thá gì? Đây là chuyện của nhà họ Diệp chúng tôi, người ngoài như cậu có tư cách gì khoa tay múa chân?”
“Bảo vệ đâu? Mau đuổi cậu ta ra ngoài!”
“Không sai, người ngoài không có quyền nhúng tay vào chuyện của nhà họ Diệp. Mau cút ra ngoài đi!”
“Cút ra ngoài!”
Toàn bộ phòng họp vang lên tiếng hò hét đuổi Dương Thanh ra ngoài.
“Rầm!”
Dương Thanh đột nhiên vỗ tay xuống mặt bàn cứng rắn.
Dưới ánh mắt khϊế͙p͙ sợ của mọi người, từ chỗ Dương Thanh đập tay xuống mặt bàn có vô số vết nứt lan tràn ra bốn phía.
“Uỳnh!”
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, chiếc bàn họp cỡ lớn gần trăm người cũng ngồi đủ sụp đổ ngã xuống, nát thành từng mảnh.
Bấy giờ, tất cả mới im lặng, trợn tròn mắt hoảng sợ nhìn Dương Thanh.
“Các người đúng là một lũ vô dụng không biết xấu hổ. Bản thân không có năng lực liền giúp đỡ kẻ ác cướp đoạt lợi ích không thuộc về mình sao?”
Dương Thanh lạnh giọng nói: “Ở nhà họ Diệp, tôi là người ngoài. Nhưng ở tập đoàn Mamba Đỏ, các người mới là người ngoài!”
“Trước khi các người kiếm chuyện phải làm rõ ràng một chuyện. Đây không phải là nhà họ Diệp, nếu còn ai dám ăn nói lung tung, đừng trách tôi không khách sáo!”
Sau khi trông thấy cảnh tượng vừa rồi, không một ai dám mở miệng.
Đến cả Diệp Thương cũng nơm nớp lo sợ. Nhưng ông ta vẫn còn mơ mộng được làm chủ gia tộc, cắn răng hỏi: “Cậu Thanh, tôi không hiểu tại sao cậu lại nói mình không phải người ngoài? Mamba Đỏ là sản nghiệp của nhà họ Diệp cơ mà!”
Đến cả Diệp Hoa và Tần Thanh Tâm cũng rất kinh ngạc, không ngờ Dương Thanh lại thu mua tập đoàn Mamba Đỏ.
“Sao hả? Không tin à?”
Dương Thanh cười lạnh một tiếng, lấy điện thoại ra gọi: “Bà chủ Diệp, bây giờ con đang ở tập đoàn Mamba Đỏ. Mẹ nói cho mọi người biết có phải tập đoàn này đã bị con mua lại rồi hay không đi”.
“Mamba Đỏ vốn là sản nghiệp của riêng mẹ, người đại diện pháp luật cũng là mẹ, cổ đông lớn nhất cũng là mẹ. Đương nhiên mẹ có toàn quyền quyết định”.
“Bị con thua mua thì là của con, kẻ nào có tư cách chất vấn?”
Giọng nói của Diệp Mạn truyền ra từ điện thoại.
Cả căn phòng lặng ngắt như tờ, tất cả ngơ ngác nhìn Dương Thanh.
- ---------------------------