“Tô Thành Vũ, ông trơ trẽn thật, hồi nãy cậu còn xin làm chó của nhà họ Tiết, giờ người ta không đồng ý, cậu lại đòi cậu Thanh tiếp nhận con chó như ông ư?”
Quan Chính Sơn tức giận nói.
Trong mắt Hàn Khiếu Thiên cũng lóe lên sát khí, ông cụ lạnh lùng nói: “Tô Thành Vũ, chúng tôi có thể dễ dàng tha thứ cho việc cậu muốn làm chó của nhà họ Tiết, nhưng không thể bỏ qua chuyện cậu coi cậu Thanh là lốp dự phòng!”
Mấy chữ lốp dự phòng này rất chính xác, vì Tô Thành Vũ nghĩ thế thật. Theo ông ta thấy, việc phục tùng nhà họ Tiết là lựa chọn hàng đầu.
Còn Dương Thanh chỉ là lựa chọn thứ hai, tức là lốp dự phòng.
Tô Thành Vũ lập tức cuống lên, vội nói: “Cậu Dương Thanh, tôi không định coi cậu như lốp dự phòng, cho dù nhà họ Tiết bằng lòng tiếp nhận nhà họ Tô thật, tôi cũng không đối địch với cậu đâu!”
“Cậu Thanh, cậu đừng để tên hai mặt này lừa, nếu cậu ta để tâm đến thái độ của cậu thật, sao lại tỏ thái độ phục tùng nhà họ Tiết ngay trước mặt cậu chứ?”
Quan Chính Sơn vội nói.
Hàn Khiếu Thiên cũng nói: “Cậu Thanh, loại người này không có tư cách đi theo cậu!”
Thấy Quan Chính Sơn và Hàn Khiếu Thiên gọi Dương Thanh là “cậu Thanh” một cách vô cùng cung kính, Tiết Khải thấy rất khó chịu.
Anh ta không hiểu nổi, tại sao hai gia tộc kiên quyết không phục tùng nhà họ Tiết này lại cung kính với một thanh niên như thế chứ?
Chẳng lẽ thanh niên này là người của Hoàng tộc ư?
Nhưng Tô Thành Vũ gọi người này là Dương Thanh, trong năm Hoàng tộc và bốn Vương tộc lớn, làm gì có gia tộc nào họ Dương.
Anh ta có thể khẳng định Dương Thanh không phải người của Hoàng tộc hay Vương tộc, vậy tại sao Quan Chính Sơn và Hàn Khiếu Thiên lại trung thành đến thế?
Chẳng lẽ vì hai gia tộc quyền thế này đã phục tùng Dương Thanh từ trước ư?
Dù sao, Quan Chính Sơn và Hàn Khiếu Thiên cũng rất trung thành. Trừ khả năng này ra, Tiết Khải không thể nghĩ thêm ý gì nữa.
Kim Chí Minh và Lương Văn Khang cũng rất kinh ngạc, trước khi Tiết Khải đến, nhà họ Quan và nhà họ Hàn đã tỏ ra vô cùng tôn trọng Dương Thanh.
Bây giờ khi ở trước mặt Tiết Khải, nhà họ Quan và nhà họ Hàn vẫn kính trọng Dương Thanh như thế.
Chẳng lẽ cậu thanh niên này là nhân vật lớn ư?
Nếu đúng thế thật, trước đó họ khinh thường Dương Thanh, chẳng phải đã mắc sai lầm lớn rồi à?
Nhưng giờ hối hận cũng đã muộn.
“Cậu Dương Thanh, tôi thật sự biết sai rồi, xin cậu nể mặt Tô San, cho nhà họ Tô thêm cơ hội nữa!”
Tô Thành Vũ nói với vẻ cầu khẩn.
Dương Thanh thản nhiên nói: “Sau này, tôi và nhà họ Tô không còn bất cứ quan hệ gì nữa, nếu tôi phát hiện ông dám lợi dụng danh nghĩa của tôi để trục lợi cho nhà họ Tô, nhà họ Tô chỉ có đường chết thôi!”
Nghe thấy thế, Tô Thành Vũ thầm sợ hãi, ông ta có thể cảm nhận được sự kiên quyết của Dương Thanh.
Nhà họ Tô có thể trở thành gia tộc lớn thứ ba ở Giang Bình cũng nhờ danh nghĩa của Dương Thanh. Gia tộc Vũ Văn chỉ có thể khiến nhà họ Tô trở thành nhà giàu số một Giang Hải.
Nhưng Dương Thanh lại khiến nhà họ Tô trở thành gia tộc quyền thế thứ ba ở tỉnh Giang Bình.
Nếu không có sự che chở từ Dương Thanh, địa vị của nhà họ Tô ở tỉnh Giang Bình sẽ giảm hẳn.
“Cậu Dương Thanh, xin…”
Tô Thành Vũ đang định cầu xin tiếp, Dương Thanh bỗng híp mắt, lạnh lùng nói: “Cứ được đà lấn tới như thế chỉ khiến nhà họ Tô bị tiêu diệt nhanh hơn mà thôi!”
Câu nói này khiến lưng Tô Thành Vũ lạnh toát, đành nuốt mấy lời cầu khẩn lại.
“Cảm ơn cậu! Cảm ơn cậu Thanh!”
Tô Thành Vũ vội cảm ơn rồi cam đoan: “Sau này, nhà họ Tô sẽ không làm việc dưới danh nghĩa của cậu Thanh nữa!”
Dương Thanh làm thế cũng vì nể mặt gia tộc Vũ Văn, bằng không, những gì mà Tô Thành Vũ vừa làm đã đủ để khiến nhà họ Tô biến mất khỏi Giang Bình rồi.
Thể diện của Tô San vẫn chưa lớn tới mức khiến Dương Thanh bỏ qua cho nhà họ Tô.
“Không biết cậu đây là ai nhỉ?”
Tiết Khải cười ha hả, nhìn Dương Thanh.
Dương Thanh nhìn lại, thản nhiên nói: “Anh không cần hỏi dò thế đâu, tất cả những gì mà tôi có bây giờ đều dựa vào chính tôi, nếu anh cứ muốn biết gia thế của tôi, tôi có thể nói cho anh biết luôn, tôi là con rơi của gia tộc Vũ Văn - một trong tám nhà quyền thế ở Yến Đô!”
Trong lúc mọi người vẫn đang kinh ngạc, Dương Thanh lắc đầu: “Tôi không có hứng thú với thân phận đó!”
“Cậu Thanh không cân nhắc thêm à?”, Tiết Khải không bất ngờ, cười hỏi.
Đối với anh ta, người càng giỏi, càng trung thành, càng khó thu phục thì càng có tính khiêu chiến, sẽ khiến anh ta thấy hứng thú hơn.
Trước đó, Kim Chí Minh và Lương Văn Khang đã quỳ xuống xin làm chó của anh ta, nhưng lại bị anh ta từ chối.
Tô Thành Vũ muốn phục tùng nhà họ Tiết, cũng bị từ chối luôn.
Nhưng Quan Chính Sơn và Hàn Khiếu Thiên không chịu khuất phục lại khiến anh ta cảm thấy rất hứng thú, thậm chí cho họ thêm một ngày để cân nhắc.
Dương Thanh được Quan Chính Sơn và Hàn Khiếu Thiên tôn kính như thế, chắc chắn giá trị của anh sẽ cao hơn.
Quan trọng là Dương Thanh còn rất trẻ, hơn nữa chỉ là con rơi của một trong tám nhà quyền thế ở Yến Đô có thực lực kém xa nhà họ Tiết.
Dương Thanh không hề do dự: “Tôi không quan tâm đến chuyện ở Nam Dương và Đông Lan, nhưng ở Giang Bình, tôi không cho phép những gia tộc và thế lực khác xuất hiện”.
Tuy anh không trả lời thẳng câu hỏi của Tiết Khải nhưng đã bày tỏ thái độ của mình.
Nếu không có nhà họ Quan và nhà họ Hàn, Dương Thanh cũng không muốn nhúng tay vào việc của nhà họ Tiết.
Cho dù thế nào, nhà họ Quan và nhà họ Hàn cũng có tình nghĩa sâu sắc với anh.
“Nếu tôi cứ muốn nắm giữ Giang Bình thì sao?”
Tiết Khải híp mắt hỏi, nhưng nụ cười trêи mặt đã hoàn toàn biến mất.
Dương Thanh không hề sợ hãi: “Vậy phải xem anh có thực lực đến đâu!”
- ---------------------------