CHƯƠNG 611: MUA LẠI NHÀ HỌ THÁI
Thái Hữu Vi vốn định sau khi tìm được Thái Hoàng thì sẽ nghĩ cách đối phó với Dương Chấn, nhưng lời nói của Thái Hoàng rõ ràng là đang kiêng dè thân phận của Dương Chấn.
“Chẳng lẽ ba thật sự muốn đi gặp hắn ta?” Thái Hữu Vi ngạc nhiên hỏi.
Thái Hoàng gật đầu, sắc mặt nghiêm trọng: “Chuyện này có liên quan đến vấn đề sống chết của nhà họ Thái, ba không đi không được!”
“Ba không làm quá đấy chứ?”
Thái Hữu Vi khẽ giật khóe môi, hỏi.
“Bớt nói lời nhảm nhí lại đi, bây giờ con dẫn theo Thái Văn, cùng ba đến nhà hàng Trần Thị.” Thái Hoàng cau mày nói.
“Dẫn theo bao nhiêu người?” Thái Hữu Vi lại hỏi.
“Dẫn theo người?”
Thái Hoàng tức giận nói: “Chúng ta đến đó để đền tội xin lỗi, anh dẫn theo người là muốn tìm đường chết ư?”
Thấy ba mình nổi giận, Thái Hữu Vi không dám phí lời thêm nữa, ông ta vội vàng đồng ý: “Vâng.”
Sau khi Thái Hữu Vi rời đi, Thái Hoàng gọi một cuộc điện thoại đã lâu chưa liên lạc. Đối phương rất nhanh đã nghe máy, một giọng nói trầm thấp vang lên: “Nói.”
“Nhà họ Thái gặp rắc rồi rồi!” Thái Hoàng nói.
“Thời gian, địa điểm!” Đối phương nói.
Thái Hoàng liếc thời gian, Dương Chấn bảo ông ta đi đến đó trong vòng nửa tiếng, bây giờ đã qua năm mươi phút, do đó ông ta lập tức lên tiếng: “Năm mươi phút sau, nhà hàng Trần Thị.”
“Được!”
Đối phương vẫn trả lời hết sức ngắn gọn, sau đó cúp thẳng máy.
Trong phòng bao đế vương tôn quý nhất của nhà hàng Trần Thị.
“Anh Chấn, anh định khống chế toàn bộ gia tộc giàu có ở Yên Đô trong lòng bàn tay đúng không!” Mã Tuân cười hỏi.
Dương Chấn lắc đầu: “Từ trước đến nay tôi chưa từng muốn khống chế gia tộc giàu có nào cả, tất cả đều vì tự bảo vệ chính mình mà thôi.”
“Em thấy, hiện giờ chủ nhân nhà họ Diệp – Diệp Mạn đang rất coi trọng chàng rể như anh. Nghe nói, bà ta còn tuyên bố trước tất cả mọi người rằng, sau này sẽ giao nhà họ Diệp cho chị dâu.”
Mã Tuân cười nói: “Còn cả gia tộc Vũ Văn nữa, hiện giờ cũng đã sợ anh rồi. Cộng thêm nhà họ Hoàng cũng cúi đầu xưng thần với anh Chấn. Bây giờ ít nhất đã có ba gia tộc trong Yên Đô Bát Môn đứng về phía anh rồi.”
“Nếu nhà họ Trần thay thế nhà họ Thái, lại là một gia tộc giàu có có thực lực tiếp cận Yên Đô Bát Môn, vậy thì đến lúc đó, anh Chấn gần như nắm trong tay nửa giang sơn của Yên Đô rồi!”
Dương Chấn cười như không cười nhìn Mã Tuân: “Sao tôi lại cảm thấy gần đây cậu sống thoải mái quá, nói chuyện dường như cũng nhiều hơn trước, có phải muốn tôi sắp xếp một vài nhiệm vụ huấn luyện cấp độ cao cho cậu hay không?”
Nghe vậy, Mã Tuân lập tức hoảng hốt, vội vàng nói: “Anh Chấn bớt giận!”
Đừng thấy mối quan hệ ngầm của Dương Chấn và Mã Tuân rất tốt, chứ hồi còn ở Bắc Cảnh, Dương Chấn được mệnh danh là huấn luyện viên ác ma, huấn luyện cấp độ cao mà anh nói chắc chắn có thể lấy nửa mạng người.
Trần Anh Hào và Trần Hạo ngồi bên cạnh im lặng lắng nghe, trong lòng cả hai đều vô cùng kinh ngạc.
Thông qua cuộc đối thoại của Dương Chấn và Mã Tuân, họ đã biết được rất nhiều thông tin quan trọng. Nhà họ Diệp, nhà họ Vũ Văn, nhà họ Hoàng trong Yên Đô Bát Môn vậy mà lại sợ Dương Chấn.
Đặc biệt là nhà họ Hoàng lại còn cúi đầu xưng thần với Dương Chấn, thông tin này nếu bị lộ ra ngoài, sợ là sẽ khiến cả Yên Đô kinh ngạc.
Hai người phụ trách là Trần Hạo và Trần Anh Hào vốn dĩ còn hơi lo lắng về nhà họ Thái thì lúc này cả hai lại không còn sợ nữa, ngay đến cả ba gia tộc lớn trong Yên Đô Bát Môn còn đứng về phía Dương Chấn, chẳng nhẽ một sức mạnh tổng hợp còn không bằng một gia tộc trong Yên Đô Bát Môn ư?
“Đùa thì đùa, nhưng huấn luyện không thể thiếu, cậu cũng biết Cửu Châu không đơn giản, còn có rất nhiều người mạnh, cậu hoàn toàn không phải là đối thủ của họ, có lẽ ngay đến cả tôi cũng chưa chắc đã là đối thủ của họ.”
Dương Chấn đột nhiên nghiêm túc nói.
Chẳng hạn như lúc trước gặp phải Kim Cương của hiệp hội võ thuật ở nhà họ Diệp, ông ta là Tổng đà chủ của hiệp hội võ thuật ở Cửu Châu. Ngoài ra, trong hiệp hội võ thuật, ông ta cũng chỉ xếp thứ ba trong số những người mạnh.
Thế nhưng khi Mã Tuân giao đấu với ông ta lại thua, nghĩ cũng biết, người đứng đầu và đứng thứ hai hiệp hội võ thuật sẽ mạnh như thế nào?
Mã Tuân vội vàng nói: “Anh Chấn, từ sau khi rời khỏi Bắc Cảnh, em chưa từng huấn luyện lần nào.”
Dương Chấn giống như cảm nhận được gì đó, anh đột nhiên híp mắt lại, nói: “Có lẽ, hôm nay cậu sẽ có cơ hội luyện tay.”
Anh vừa dứt lời, nhân viên công tác của nhà hàng Trần Thị chạy vào phòng bao, nói: “Tổng Giám đốc Trần, người nhà họ Thái đến gặp!”
Trần Hạo theo bản năng liếc nhìn Dương Chấn, thấy Dương Chấn gật đầu, anh ta mới nói: “Cho họ vào!”
“Vâng!”
Nhân viên công tác vừa rời đi một lúc, lát sau đã dẫn theo mấy người vào phòng bao.
Tổng cộng có năm người, ngoại trừ Thái Hữu Vi và Thái Văn là hai người Dương Chấn từng gặp thì còn có một ông già đầu tóc bạc phơ.
Thái Văn được hai người đàn ông lực lưỡng khiêng băng ca vào. Sau khi đặt Thái Văn xuống, họ lập tức xoay người rời đi.
Có thể thấy rõ, ông già này chính là chủ nhân nhà họ Thái – Thái Hoàng.
“Ngài chính là Dương Chấn?”
Thái Hoàng nhìn Dương Chấn, mở miệng hỏi.
Dương Chấn thản nhiên nhìn ông ta, nói: “Cháu của ông muốn động tay động chân với bạn nữ của tôi, còn phao tin muốn làm nhục họ. Người cháu khác của ông thì dùng người thân của Anh Hào để uy hiếp cậu ấy. Con trai ông thì dẫn theo một trăm người đến, tuyên bố rằng nắm đấm của ai lớn hơn thì người đó có lý lẽ, lại còn đồn đại rằng muốn phế bỏ tay chân của tôi.”
Lúc này, Thái Hoàng lập tức toát hết mồ hôi hột, điều khiến ông ta kinh ngạc đó là, từ trên người Dương Chấn, ông ta lại cảm nhận được một uy lực vô cùng mãnh liệt.
Ông ta có ảo giác, hoàn toàn không có cách nào chiến thắng được Dương Chấn trước mặt.
Mà những lời Dương Chấn nói càng khiến ông ta hoảng sợ, lo lắng hơn.
“Bọn khốn này, còn không mau quỳ xuống, cầu xin ngài Dương tha cho cái mạng chó của chúng mày đi!” Thái Hoàng tức giận gào lên một tiếng trước mặt tất cả mọi người.
Thái Quang sợ đến nỗi cả người run cầm cập, “bịch” một tiếng, lập tức quỳ hai gối trên mặt đất.
“Ngài Dương, tôi sai rồi, xin ngài cho tôi một cơ hội, tôi không dám đắc tội ngài nữa.” Thái Quang vội vàng van xin.
“Còn mày nữa!”
Thái Hoàng tát một cái lên mặt Thái Hữu Vi, tức giận gào lên.
Lúc này Thái Hữu Vi mới hoàn hồn, ông ta không dám chậm trễ, quỳ hai gối trên mặt đất, đỏ mắt nói: “Là tôi có mắt như mù, đụng đến ngài Dương, xin ngài Dương tha cho nhà họ Thái chúng tôi một con đường sống. Nếu mạng của tôi có thể đổi lấy đường sống cho nhà họ Thái, thì ngài cứ tùy ý lấy cái mạng này của tôi đi!”
Dương Chấn cười như không cười nhìn hai người đang quỳ trên mặt đất, ánh mắt cuối cùng rơi lên người Thái Hoàng, anh nheo mắt nói: “Chủ nhân nhà họ Thái, ông định giải quyết chuyện này như thế nào đây?”
Thái Hoàng lập tức lấy một tấm thẻ ngân hàng ra rồi nói với Dương Chấn: “Trong tấm thẻ này có ba nghìn tỷ, coi như là tiền bồi thường, xin ngài Dương vui lòng nhận cho!”
“Ý của chủ nhân nhà họ Thái là định dùng ba nghìn tỷ này để dàn xếp ổn thỏa mọi chuyện ư?”
Thái Hoàng cau mày, sau đó lại lấy ra một tấm thẻ ngân hàng: “Sáu nghìn tỷ! Đây là giới hạn cuối cùng của tôi!”
“Ý của chủ nhân nhà họ Thái là, mạng của con trai và cháu trai mình chỉ đáng giá sáu nghìn tỷ thôi ư?”
Dương Chấn híp mắt cười, nói: “Nếu đã như vậy, tôi cho ông chín nghìn tỷ để mua lại cái mạng của ba đời ông cháu nhà ông!”
Vừa dứt lời, từ trên người Dương Chấn tỏa ra một luồng khí giết người cực lớn.
Ba người nhà họ Thái lập tức đơ ra như khúc gỗ, họ chỉ cảm thấy cả người lạnh ngắt, giống như bị Thần chết để mắt tới.
“Xin ngài Dương bớt giận, mười lăm nghìn tỷ, tôi đưa ngài mười lăm nghìn tỷ! Xin ngài Dương tha cho chúng tôi một con đường sống!”
Trong lòng Thái Hoàng đã vô cùng hoảng loạn, vội vàng cầu xin.
Nhưng Dương Chấn chỉ lắc đầu, lạnh lùng cười, nói: “Tôi cho ông ba mươi nghìn tỷ để mua lại cả nhà họ Thái!”
Nghe vậy, Thái Hoàng hoàn toàn sửng sốt, với khối tài sản nhà họ Thái, ít nhất là ba trăm nghìn tỷ, vậy mà Dương Chấn lại lấy ba mươi nghìn tỷ để đổi lấy khối tài sản ba trăm nghìn tỷ nhà họ Thái, đây không phải là mua bán mà chính là cướp đoạt.