Chàng Rể Chiến Thần

Chương 605






CHƯƠNG 606: ĐẾN YÊN ĐÔ

Sau khiTrương Nhiên bị mang đi, trong phòng chỉ còn lại Dương Chấn, Bàng Thúy Diễm, Chu Hân, Nhiếp Giang và Trần Anh Hào.

Hai người Nhiếp Giang và Chu Hân trước đó có châm chọc Dương Chấn, bây giờ thấyTrương Nhiên bị hai người đàn ông cao to cưỡng ép đuổi khỏi Yên Đô.

Hai người bỗng nhiên sợ hãi, Dương Chấn có phải cũng sẽ làm vậy với hai cô hay không?

Hai cô nhìn nhau rồi vội vàng chạy đến chỗ Bàng Thúy Diễm, một trái một phải ôm lấy cánh tay Bàng Thúy Diễm, sợ xanh mặt nói: “Thúy Diễm, mặc kệ như thế nào chúng ta cũng là chị em tốt bốn năm đại học, cậu xin ngài Dương cho chúng mình đi, đừng mang chúng mình rời khỏi Yên Đô.”

“Bọn mình chỉ còn nửa năm nữa là tốt nghiệp, nếu như bây giờ chúng mình bị đuổi ra khỏi Yên Đô thì thực sự sẽ không còn gì cả.”

“Thúy Diễm, xem như bọn mình cầu xin cậu, giúp bọn mình một lần cuối cùng, có được không?”

Chu Hân và Nhiếp Giang gần khóc đến nơi, Dương Chấn đen mặt, anh có nói muốn đưa hai người này đi sao?

Bàng Thúy Diễm cũng hơi khẩn trương, cô ta vốn cho rằng Dương Chấn chỉ là một đứa con rơi của gia tộc, gia tộc cũng vì muốn đền bù cho anh nên mới giao tập đoàn Nhạn Chấn cho anh ta.

Nhưng sau khi chứng kiến chuyện vừa rồi thì cô ta hiểu rõ, Dương Chấn không phải là người đơn giản như vậy, bằng không sao anh lại có thể ở trước mặt mọi người phế tứ chi của cậu chủ nhà họ Thái?

“Anh… anh Dương, anh có thể đừng so đo với các cô ấy có được không?” Bàng Thúy Diễm khẩn trương hỏi.

Ngay cả xưng hô với Dương Chấn cũng thay đổi, hai người Nhiếp Giang và Chu Hân đang sợ hãi cũng không nhận ra, mong đợi nhìn Dương Chấn.

Sắc mặt Dương Chấn không thay đổi nhìn Nhiếp Giang và Chu Hân, lạnh nhạt nói: “Trương Nhiên hôm nay chính là tấm gương cho các cô, sau này nếu như tôi còn biết mấy người các cô dám tính kế Thúy Diễm nữa, tôi tuyệt đối không tha cho hai cô.”

Hai người nghe vậy biết Dương Chấn muốn bỏ qua cho mình, Chu Hân và Nhiếp Giang nhanh chóng bảo đảm nói: “Ngài Dương cứ yên tâm, sau này chúng tôi sẽ đối xử tốt với Thúy Diễm, tuyệt đối không tổn thương cô ấy.”

“Được, vậy hai người đi trước đi!” Dương Chấn nói.

Hai cô gái giống như được đặc xá, vội vàng chạy đi.

“Ngài Dương, chắc hẳn lúc nãy ngài không ăn được gì, chi bằng ngài qua phòng Tổng thống đi?” Trần Anh Hào cười hỏi.

Vốn dĩ Dương Chấn đang muốn nói chuyện với Trần Anh Hào nên gật đầu.

“Vậy tôi sắp xếp người đưa cô về nhà trước nhé?”

Dương Chấn nhìn về phía Bàng Thúy Diễm hỏi, giữa hai người vốn chỉ là đóng giả làm ngừơi yêu, bây giờ kịch cũng đã diễn xong rồi thì có thể tách ra được rồi.

“Em không vội về nhà!”

Bàng Thúy Diễm như bị ma xui quỷ khiến mà nói, chỉ là sau khi nói ra cô ta mới ý thức được ý của Dương Chấn là muốn đuổi khách, muốn đuổi cô ta về.

Nhưng lời đã nói ra, cô ta cũng không hiểu tại sao mình nhất định phải đi theo Dương Chấn.

Dương Chấn cũng không để ý, anh dẫn theo Bàng Thúy Diễm đi theo Trần Anh Hào vào phòng tổng thống.

Không hổ là nhà hàng năm sao, bên trong được trang trí cực kì xa hoa, nhất là căn phòng Tổng thống này, càng tráng lệ hơn.

“Ngài Dương, ngài cảm thấy việc làm ăn của nhà họ Trần như thế nào?” Trần Anh Hào cười hỏi.

Dương Chấn gật nhẹ đầu: “Không tồi, không ngờ việc buôn bán nhà họ Trần phát triển rộng như vậy, không chỉ ở lĩnh vực trang sức mà còn đến cả lĩnh vực điện ảnh.”

Trần Anh Hào vội vàng cười nói: “Chuyện này đều do ngài Dương làm phúc, nếu không nhà họ Trần đã sớm lụi tàn, đâu thể như ngày hôm nay được?”

Dương Chấn đương nhiên biết thâm ý trong câu nói của Trần Anh Hào, lúc trước em ruột của anh ta đắc tội Dương Chấn, anh còn muốn tiêu diệt toàn bộ nhà họ Trần, Nhưng người đứng đầu nhà họ Trần, Trần Hưng Hải làm người không tệ, cũng có chút danh tiếng, vậy nên Dương Chấn mới coi trọng và bảo vệ nhà họ Trần.

“Bây giờ nhà họ Trần không chỉ liên quan đến lĩnh vực trang sức và điện ảnh, bên mảng bất động sản và internet cũng đã tiếp xúc, nhưng ông tôi nói đây tất cả đều là do ngài Dương mà có, tất cả mọi thứ của chúng tôi bây giờ đều là ngài Dương cho, chỉ cần ngài Dương nguyện ý thì tất cả tài sản của nhà họ Trần đều đồng ý giao cho ngài Dương.”

Trần Anh Hào nói thật lòng, trên mặt tràn đầy ý cười.

Dương Chấn đồng ý ăn cơm cùng anh ta đã khiến anh ta cảm thấy được ưu ái mà lo sợ, trước kia chỉ có ông anh ta mới có tư cách ngồi cùng bàn ăn với ngài Dương.

Dương Chấn cười cười hỏi: “Ông cậu sao rồi? Vẫn khỏe chứ?”

“Ông đã đưa vị trí gia chủ cho ba tôi, ông ấy đi dưỡng lão rồi, mỗi ngày đều ở trong nhà trồng đủ loại hoa cỏ rau quả, sinh hoạt rất thoải mái.”

Trần Anh Hào cười nói: “Chẳng qua ông tôi thường xuyên nhắc đến ngài, ông vẫn luôn ghi nhớ đại ân đại đức của ngài, còn dặn chúng tôi rằng lúc nào cũng phải đặt ngài Dương lên đầu.”

“Trần lão gia chủ khách khí quá rồi!” Dương Chấn nói.

Bàng Thúy Diễm không chen lời, nhưng dựa vào những gì hai người họ nói với nhau thì cô ta có thêm được rất nhiều tin tức, trong lòng chấn động không thôi.

Mặc dù không biết nhà họ Trần là gia tộc như thế nào, nhưng từ những gì Trần Anh Hào nói có thể nhận ra rằng nhà họ Trần cũng là hào môn, vậy mà lại coi trọng Dương Chấn như vậy.

Quan trọng nhất là Trần Anh Hào còn nói, chỉ cần Dương Chấn đồng ý, nhà họ Trần nguyện ý đem tất cả sản nghiệp đưa cho Dương Chấn.

Sức quan sát của cô ta rất mạnh, có thể nhận ra Trần Anh Hào không hề nói dối, hoàn toàn xuất phát từ sự vui vẻ, giống như giao sản nghiệp nhà họ Trần cho Dương Chấn là vinh hạnh của nhà bọn họ.

“Anh Hào, cậu sắp xếp người đưa Thúy Diễm đi chơi đi.”

Sau bữa ăn, Dương Chấn nói với Trần Anh Hào, rồi lại nói với Bàng Thúy Diễm: “Thúy Diễm, cô chờ tôi một lát, lát nữa tôi đưa cô về nhà.”

Trần Anh Hào gọi một người phụ nữ trẻ tuổi đến, vội vàng nói: “A Mỹ, vị này chính là ngài Dương.”

“Chào ngài Dương!”

A Mỹ cung kính nói, lúc nhìn Dương Chấn ánh mắt còn có sự sùng bái, rõ ràng đã nghe qua thanh danh của Dương Chấn.

“Ngài Dương, vị này là bạn gái của tôi, tên là A Mỹ.” Trần Anh Hào giới thiệu cho Dương Chấn.

Dương Chấn khẽ gật đầu: “Chào cô!”

“A Mỹ, em đưa chị dâu ra ngoài đi dạo, đem viên dạ minh châu hôm qua anh mang đến cho chị dâu.” Trần Anh Hào dặn dò.

“Được, em dẫn chị dâu đi trước.” A Mỹ nói, thân mật kéo tay Bàng Thúy Diễm rời đi.

Bàng Thúy Diễm nghe đối phương gọi mình là chị dâu thì khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng.

Dương Chấn cũng không giải thích, đợi A Mỹ dẫn Bàng Thúy Diễm đi mới hỏi: “Bây giờ nhà họ Trần phát triển như thế nào?”

Nếu như hôm nay không gặp Trần Anh Hào thì Dương Chấn cũng quên có một nhà họ Trần.

Trần Anh Hào nói: “Ngài Dương, hiện tại nhà họ Trần vượt xa ngày trước, không thể thích hợp hơn, chúng tôi ở khu Giang Nam có thể nói cho dù là nhà họ Hàn cũng chưa chắc phát triển bằng nhà họ Trần.”

Nghe vậy Dương Chấn cảm thấy hơi ngạc nhiên, anh mới rời đi mấy tháng mà nhà họ Trần đã phát triển lớn như vậy.

“Thực không dám giấu ngài, nhà họ Trần nhảy vào vòng tròn ở Giang Nam là do ông nội tôi phân phó, để chúng tôi khai thác ranh giới nhà họ Trần, ông nói, ngài Dương là rồng, nếu như nhà họ Trần không cố gắng sẽ ngày càng cách xa ngài Dương.”

Trần Anh Hào do dự một chút rồi nói.

Dương Chấn hoàn toàn không ngờ rằng sản nghiệp nhà họ Trần mọc lên như nấm vì muốn tiếp cận mình.

Nhưng Trần Anh Hào nói như vậy thì anh có thể hiểu được.

“Vậy nếu như tôi không nhìn thấy nhà họ Trần thì sao? Các người sẽ không có ý định chủ động tìm tôi?” Dương Chấn cười hỏi.

Trần Anh Hào gật đầu: “Ông nội nói chỉ khi ngài Dương nhìn thấy nhà họ Trần thì chúng tôi mới có tư cách tiếp tục đuổi theo ngài.”

“Tốt, lão gia chủ nhà họ Trần đã muốn như vậy thì tôi sẽ không làm ông ấy thất vọng, nhà họ Trần, đến Yên Đô đi!” Dương Chấn đột nhiên nói.

Nghe vậy Trần Anh Hào sợ ngây người: “Ngài Dương, ý của ngài là muốn nhà họ Trần đến Yên Đô sao?”

“Sao vậy? Không muốn?” Dương Chấn cười.

“Đồng ý! Cực kì đồng ý! Cảm ơn ngài Dương! Cảm ơn ngài Dương! Bây giờ tôi sẽ gọi điện cho ông nội để nói tin tức tốt này cho ông ấy.”

Trần Anh Hào kích động đến mức nói năng lộn xộn, lấy điện thoại ra gọi cho Trần Hưng Hải: “Ông, ngài Dương nói nhà họ Trần đến Yên Đô!”

Hiện tại Dương Chấn đang dự tính ở Yên Đô lâu dài, Tần Nhã cũng muốn đến, đã như vậy thì phải có thân tín của mình ở Yên Đô.

Nhà họ Trần là một gia tộc rất trung thành, hoàn toàn có tư cách tiếp tục đi theo anh.

“Ầm!”

Trần Anh Hào vừa cúp điện thoại thì bên ngoài vang lên một tiếng động lớn, toàn bộ nhà hàng của nhà họ Trần đều rung lên.