Chàng Rể Chiến Thần

Chương 601






CHƯƠNG 602: CHÚNG TA ĐI TRƯỚC

Nhìn thấy Lương Vũ bị tát vào mặt, Thạch Bằng và Tiêu Đạt Việt lúc nãy vẫn còn rất kiêu ngạo hung hăng, bấy giờ sợ hãi đơ người ra, hai chân cũng mềm nhũn Ngay cả Lương Vũ cũng bị cho bạt tai, huống hồ là bọn họ?

Vấn đề là người tát anh ta là người của nhà họ Lương, mà thanh niên mà bọn họ vừa đánh là em trai của Thái Văn.

Châu Hân và Nhiếp Giang sợ đến nỗi mặt mày tái mét, vô thức nắm lấy cánh tay của bạn trai và bạn gái mình.

Trương Nhiên vốn dĩ đang hy vọng có được sự cưng chiều của Lương Vũ cũng chết lặng, gã thanh niên vừa động tay động chân với cô ta hóa ra là người nhà họ Thái.

Nếu có thể biết sớm hơn, thì làm gì còn liếc mắt đưa tình với Lương Vũ làm gì? Chiều theo anh chàng nhà họ Thái kia chẳng phải tốt hơn sao?

“Cậu chủ Văn, tôi biết lỗi của mình rồi, xin anh đừng chấp phận hèn mọn, cứ coi tôi như cái rắm rồi bỏ qua đi!” Lương Vũ khẩn thiết cầu xin.

“Bốp!”

Thái Văn lại tát vào mặt Lương Vũ, tức giận nói: “Mày có tư cách làm cái rắm của tao à?”

Lương Vũ sắp khóc đến nơi: “Cậu chủ Văn, tôi còn không xứng là cái rắm của anh, mau anh tha cho tôi một lần này đi!”

“Bốp!”

Thái Văn lại giáng một cái tát rõ đau: “Mày dám động vào em trai của tao rồi cầu xin tao cho mày?”

“Phịch!”

Lương Vũ không còn chịu được áp lực đến từ phía Thái Văn, đành lập tức quỳ gối cầu xin: “Cậu chủ Văn, anh muốn trừng phạt như thế nào tôi cũng chịu hết! Chỉ xin anh hãy nhẹ tay một chút!”

“Phịch!”

“Phịch!”

Nhìn thấy Lương Vũ quỳ trên mặt đất, Thạch Bằng và Tiêu Đạt Việt cũng quỳ xuống, khẩn thiết van xin.

“Tên kia, mày thì sao?” Thái Văn đột nhiên nhìn qua Dương Chấn.

Anh và đám người Thạch Bằng ở trong cùng một căn phòng, vì vậy chắc chắn anh ta sẽ nghĩ rằng Dương Chấn cùng một giuộc với bọn họ.

Anh thờ ơ nói: “Tôi hoàn toàn không tham gia vào chuyện của bọn họ.”

“Tiểu Quang, trong số những người đã ra tay với em lúc nãy có tên này không?” Thái Văn hỏi thanh niên mới bị đám người Thạch Bằng vây đánh.

Thái Quang liếc mắt nhìn Dương Chấn, quả thực chưa từng nhìn thấy bao giờ, lắc đầu nói: “Không có anh ta!”

“Đúng là đồ hèn hạ!” Nhiếp Giang thì thầm coi thường.

Châu Hân vàTrương Nhiên đều nhìn Dương Chấn với vẻ khinh khỉnh, có vẻ rất không hài lòng với thái độ né tránh của Dương Chấn lúc này, nhưng lại không biết rằng mình đã bôi nhọ Dương Chấn từ khi nhìn thấy anh tối nay.

Dương Chấn cũng chẳng quan tâm, vốn dĩ là vì thua Bàng Thúy Diễm nên mới đồng ý đóng giả làm bạn trai để giúp đỡ, chỉ cần cô ta bình an vô sự, anh sẽ không đi lo chuyện của người khác.

“Tiểu Quang, muốn trừng phạt bọn khốn kiếp này như thế nào là tùy cậu!” Thái Văn cũng không truy cứu Dương Chấn, mà quay sang nói với Thái Quang.

Thái Quang xông lên đánh đấm đá vào người Lương Vũ, anh ta đau đớn hét ầm ĩ lên, làm gì còn sự kiêu ngạo hống hách lúc nãy?

Thái Quang đánh mệt rồi mới thở hổn hển nói: “Vừa rồi là tên khốn khiếp này đánh tao mạnh nhất, ngay cả tao mà cũng dám động vào, đúng là mù con mắt chó rồi.”

“Đúng, đúng, cậu chủ Quang nói đúng, là con mắt chó của Lương Vũ tôi mù nên mới không nhận ra anh, nếu không có cho tôi mười lá gan cũng không dám động tay động chân với cậu chủ Quang!”

Lương Vũ giống như một con chó giữ nhà, liếm liếm mặt của mình rồi nói.

Vốn dĩ anh ta còn tưởng rằng cho dù mình không chết thì cũng bị đánh cho què quặt, không ngờ Thái Quang chỉ vừa đấm vừa đá mấy cái, khiến anh ta bị thương ngoài da một chút mà thôi.

“Nếu đã là một con chó, thì tao cũng sẽ không so đo với mày nữa, nếu không chẳng phải là đang hạ thấp đẳng cấp của tao hay sao?”

“Chúng tôi cũng là chó nên không dám động tay động chân với anh, cầu xin cậu chủ Quang tha cho hai con chó ngu xuẩn này đi ạ.” Tiêu Đạt Việt và Thạch Bằng vội vàng nói.

Thái Quang bật cười giễu cợt: “Tuy rằng tao không tính toán so đo với mấy con chó, nhưng cũng không thể bỏ qua chuyện tụi mày động tay động chân với tao được, hai đứa mày đánh nhau đi, đứa nào thua tao sẽ đập gãy chân cho của đứa đó!”

Thái Quang vừa dứt lời, Tiêu Đạt Việt đã tung nắm đấm thẳng vào mặt Thạch Bằng.

Lúc này Thạch Bằng mới định thần lại, đá thật mạnh vào người Tiêu Đạt Việt, tức giận nói: “Mày dám đánh tao à, tao sẽ giết mày!”

“Thạch Bằng mẹ kiếp, không ngờ lại dám đánh tao, chán sống rồi à?” Tiêu Đạt Việt lại tung một cú đấm.

“Ha ha ha…”

Nhìn thấy Thạch Bằng và Tiêu Đạt Việt đánh nhau, đám người của Thái Văn đều phá lên cười, vẻ mặt đầy kiêu ngạo và đắc chí.

Nhiếp Giang và Châu Hân nhìn thấy bạn trai của mình đánh nhau sốt sắng sắp khóc đến nơi, nhưng đây là lệnh của Thái Quang, hai người bọn họ cũng không dám cử động và chỉ có thể giương mắt đứng nhìn mà thôi.

Còn trong ánh mắt củaTrương Nhiên, thủ phạm chịu trách nhiệm cho tất cả những điều này bây giờ lại lóe lên một sự giễu cợt.

Trong bốn người bạn cùng phòng với nhau, rõ ràng ngoại hình của cô ta chỉ đứng sau Bàng Thúy Diễm, làm sao mà bạn trai của mình lại là người nghèo nhất.

Bây giờ Bàng Thúy Diễm cũng đã tìm được một người bạn trai vô cùng giàu có, trong lòng cô ta càng cảm thấy khó chịu hơn.

Lúc này, ánh mắt của cô ta khi nhìn Thái Quang lấp lánh đưa đẩy.

Càng nhìn Thái Quang, cô ta càng cảm thấy sự đẹp trai mãnh mẽ to cao, trong lòng thầm tức giận, tại sao vừa rồi mình không phát hiện ra sự ưu tú của Thái Quang cơ chứ?

Cô ta đã bị ba người bạn cùng phòng đè bẹp trong suốt bốn năm qua, bây giờ sắp tốt nghiệp rồi, đây là cơ hội để phản công ư?

Bạn trai của Châu Hân và Nhiếp Giang đã lao vào đánh nhau vì một câu nói của Thái Quang, ngay cả Lương Vũ cũng phải quỳ gối và tự nhận mình là một con chó.

Bây giờ chỉ cần cô ta giẫm đạp lên Dương Chấn dưới chân, thì coi như đã đè bẹp được ba người bạn cùng phòng rồi.

“Dương Chấn, anh có còn là đàn ông không vậy? Đồng bọn của anh đều đã bị đánh rồi, anh lại tình nguyện làm con rùa rụt đầu trốn một bên đứng xem như vậy sao?”Trương Nhiên vô cùng tức giận nói.

Vừa rồi khi người phụ nữ này nhìn Thái Quang trong ánh mắt lộ ra vẻ hối hận và mê muội, tất cả đều không qua được mắt của anh.

Cũng như vẻ méo mó trên khuôn mặt của người phụ nữ này, Dương Chấn đã tận mắt chứng kiến, đương nhiên biết rõ cô ta đang nghĩ gì trong đầu.

“Tôi thân với các người lắm sao?” Dương Chấn cười nhạo hỏi.

Bàng Thúy Diễm cũng cảm thấy hơi tức giận, rõ ràng ngay cả Lương Vũ cũng phải quỳ xuống cầu xin, điều này cho thấy lai lịch của những người này không phải dạng vừa,Trương Nhiên còn xúi giục Dương Chấn lên giúp đỡ, chẳng phải là tự tìm cái chết sao?

“Trương Nhiên, ngay cả cậu chủ Lương cũng không nói gì, cậu đừng gây phiền phức nữa.” Bàng Thúy Diễm không hề khách sáo nói.

“Bàng Thúy Diễm, không ngờ cậu lại là loại người như vậy, xem như tôi nhìn nhầm cậu rồi!”Trương Nhiên tức giận nói.

“Đúng vậy, không ngờ cậu lại là loại người này, thật sự khiến chúng tôi thất vọng.” Nhiếp Giang cũng lên tiếng ngay lập tức.

Châu Hân lúc này cũng không quên giẫm lên Bàng Thúy Diễm một cái, lạnh lùng nói: “Bàng Thúy Diễm, đúng là cậu có người bạn trai tốt thật đấy! Anh ta không muốn giúp đỡ cũng không sao, cậu còn nói lời châm chọc.”

Sắc mặt của Bàng Thúy Diễm vô cùng khó coi, nhưng không hề có một chút tổn thương buồn bã nào.

Với chỉ số IQ và khả năng quan sát của cô ta, e rằng từ lâu đã biết ba người bạn cùng phòng này là loại phụ nữ như thế nào rồi, cớ sao phải buồn bã đau lòng làm gì?

“Nếu các cậu đã lợi hại như vậy, tại sao bạn trai còn quay ra đánh nhau thế kia? Nếu như có bản lĩnh khiến cho bọn họ dừng tay, tại sao lại ngoan ngoãn nghe lời làm một con chó vậy?”

Bàng Thúy Diễm nói mỉa mai.

Lúc này Thạch Bằng và Tiêu Đạt Việt đều bầm dập hết mặt mũi, hai người bọn họ không còn chút sức lực nào để tiếp tục đánh nhau nữa.

“Đủ rồi!”

Thái Văn đột nhiên cất lời.

Nghe vậy, Thạch Bằng và Tiêu Đạt Việt như được giải thoát, nhanh chóng dừng lại, nơm nớp lo sợ nói: “Cậu chủ Văn, anh tha cho chúng tôi rồi ư?”

Thái Văn lạnh giọng nói: “Mấy tên đàn ông chúng mày lập tức cút ngay cho tao, để bạn gái của tụi mày lại đây, chuyện hôm nay coi như kết thúc.”

Vừa nói anh ta vừa liếc mắt nhìn từ đầu đến chân bốn người phụ nữ ở trong căn phòng với vẻ háo sắc.

Sắc mặt của bốn bọn họ đều thay đổi rõ rệt, sau một chút do dự, Thạch Bằng và Tiêu Đạt Việt gật đầu nói: “Cảm ơn cậu chủ Văn, cảm ơn cậu chủ Văn, mấy người phụ nữ đêm nay giao lại cho các anh đấy, chúng tôi đi trước!”

Bốn người phụ nữ này đều không liên quan gì đến Lương Vũ, đương nhiên anh ta cũng sẽ không lo chuyện bao đồng, nên lập tức nói: “Cảm ơn cậu chủ Văn, mấy người phụ nữ này các anh cứ chơi đùa thoải mái, chúng tôi đi trước đây!”