Chàng Rể Chiến Thần

Chương 581




CHƯƠNG 582: LÀM VIỆC CHO TÔI

Ba người nghe đối phương nói vậy thì nhất thời sửng sốt.

“Chủ tịch Dương?”

Tống Hoa Nghĩa nghi ngờ, anh đâu quen biết chủ tịch nào họ Dương?

“Dương Chấn – chủ tịch tập đoàn Nhạn Chấn!”

Người đàn ông trung niên giải thích.

Giờ Tống Hoa Nghĩa mới chợt nhớ ra, Dương Chấn vẫn còn một thân phận, là chủ tịch tập đoàn Nhạn Chấn.

Nhưng làm sao Dương Chấn biết, bọn họ bị đuổi ra khỏi gia tộc?

Rõ ràng người đàn ông trung niên này luôn đợi bọn họ.

Giờ nhà họ Tống đã đuổi cả nhà bọn họ ra khỏi gia tộc rồi, thậm chí còn đóng toàn bộ thẻ ngân hàng.

Có thể nói, giờ bọn họ không có một xu dính túi.

“Ba người lên xe đi!”

Tài xế trung niên thấy ba người vẫn còn ngơ ngác thì giục.

“Mẹ, nếu anh Dương đã có lời mời, thì chúng ta tới đó một chuyến đi!” Tống Hoa Nghĩa nói với mẹ mình.

Lý Hiền Thanh khẽ gật đầu, bà vốn định gặp mặt Dương Chấn, ai ngờ lại có cơ hội nhanh như thế.

Hơn nữa xem ra Dương Chấn còn thông minh hơn bà nghĩ, bọn họ vừa bị đuổi ra khỏi gia tộc, anh đã sai người tới đón họ rồi.

Đến khi ngồi lên xe, Tống Hồng Liên mới hoàn hồn từ trạng thái ngơ ngác, khuôn mặt xinh đẹp đầy mừng rỡ: “Anh, là anh Dương đúng không ạ?”

Tống Hoa Nghĩa đang ngồi trên ghế phụ khẽ gật đầu, trong lòng cực kỳ cảm khái, khẽ nói: “Chính là anh Dương!”

Cùng lúc đó, trong biệt thự Tống Thanh Sơn ở trang viên nhà họ Tống.

Toàn bộ người nhà họ Tống đều có mặt ở đây, lúc này bầu không khí rất ngột ngạt, trên mặt Tống Thanh Sơn ẩn chứa sự tức giận sắp bộc phát.

“Tống Hoa Nghĩa không phải người ăn nói lung tung, nếu cậu ta đã nói, chúng ta không trêu chọc nổi chàng trai tên Dương Chấn đó, thì chắc chắn là có nguyên do, tôi đề nghị, chúng ta cứ điều tra rõ ràng trước, rồi hẵng quyết định ra tay với cậu ta.”

Đúng lúc này, một ông lão nhà họ Tống rất lý trí nói.

Lúc nãy mọi người đều bày tỏ, muốn xuống tay với Dương Chấn ngay, chỉ có mình ông là đưa ra ý kiến phản đối.

“Chú hai, ý chú là nếu Dương Chấn thật sự có bối cảnh, thì con trai tôi sẽ chết oan uổng à?”

Một người đàn ông trung niên nổi giận nói.

Ông ta là ba Tống Hoa Đông, với nỗi đau mất con, có thể tưởng tượng được sát ý mà ông ta dành cho Dương Chấn.

“Ông hai, thằng nhãi đó làm gì có lai lịch! Hôm qua lúc ở câu lạc bộ Hoàng Kim, Vũ Văn Bân đã nói, thằng nhãi đó chỉ là đứa con rơi bị gia tộc vứt bỏ rất nhiều năm về trước.”

“Cậu ta chỉ học được chút bản lĩnh, nên có võ công cao cường thôi.”

“Dù giết chết một đứa con rơi, cũng chẳng có vấn đề gì.”

Lúc này, Tống Hoa Vĩ cũng lên tiếng.

Nếu nói người nào muốn giết Dương Chấn nhất, thì chỉ có thể là Tống Hoa Vĩ.

Anh là cháu đích tôn đời thứ ba nhà họ Tống, thế mà tối qua lại bị Dương Chấn uy hiếp, đuổi khỏi câu lạc bộ Hoàng Kim trước mặt vô số người.

Giờ anh chẳng dám ra khỏi nhà, vì sợ người khác nhận ra mình.

“Nếu thật sự là thế, thì chúng ta có thể xuống tay.”

Ông lão muốn điều tra rõ bối cảnh Dương Chấn lúc trước, cũng không khuyên nữa.

“Còn ai đưa ra ý kiến nữa không?” Tống Thanh Sơn mở miệng hỏi.

Mấy người nhà họ Tống đều im lặng.

“Được, nếu không còn ý kiến nào khác, thì giờ hãy dẫn thằng nhãi đó đến nhà họ Tống, tôi muốn dùng máu cậu ta để tế cháu trai Hoa Đông của tôi.”

Tống Thanh Sơn hung ác nói, rồi nhìn Tống Hoa Vĩ: “Nếu tối qua, cậu ta đã khiến cháu chịu nhục nhã, thì hôm nay, cháu hãy đích thân dẫn theo cường giả gia tộc đi bắt thằng nhãi đó về đây.”

“Vâng, ông nội.”

Tống Hoa Vĩ cực kỳ kích động.

Dương Chấn không hề hay biết, nhà họ Tống đã quyết định, muốn xuống tay với anh, giờ anh đang ngồi trong văn phòng chủ tịch trên tầng cao nhất tập đoàn Nhạn Chấn.

Anh đang lật xem mấy tập tài liệu trong tay.

“Không ngờ ba người nhà này đều là nhân tài.”

Cuối cùng Dương Chấn cũng xem xong, rồi tiện tay ném tài liệu xuống bàn làm việc.

Lúc này, Lạc Khải luôn đứng im lặng trước mặt anh, mới vội nói: “Nhất là Lý Hiền Thanh, nói tới mới nhớ, có lẽ bà ấy cũng được xem là đàn chị của tôi, một người phụ nữ rất có tài năng trong kinh doanh.”

“Năm đó, nếu không phải bà ấy gả cho nhà họ Tống, e rằng giờ bà ấy đã là nữ chủ tịch nổi tiếng quốc tế rồi.”

“Nghe nói, trước đây sở dĩ Tống Lỗi – chồng bà ấy có thể sớm được xác lập làm người thừa kế đời thứ hai, đều là nhờ người phụ nữ này đứng sau chống đỡ.”

“Hễ là công ty do Tống Lỗi phụ trách, đều không bị lỗ vốn, mà tất cả đều nhờ vào người phụ nữ Lý Hiền Thanh này.”

Lạc Khải cảm thán.

Tài liệu trong tay Dương Chấn lúc nãy đều do Lạc Khải thu thập, là sự tích huy hoàng của nhà ba người này.

Ngoài Lý Hiền Thanh, thì Tống Hoa Nghĩa và Tống Hồng Liên đều là nhân tài có trình độ học vấn cao, cũng rất giỏi giang trong phương diện quản lý kinh doanh.

Chỉ có Tống Hồng Liên là kém hơn một chút, nhưng cũng là học sinh xuất sắc nhận rất nhiều giấy báo nhập học từ trường đại học nổi tiếng ở nước ngoài, năng lực cực kỳ xuất chúng.

Nhưng nếu so với Lý Hiền Thanh và Tống Hoa Nghĩa, thì không có gì nổi bật.

Hơn nữa sau khi Dương Chấn tiếp xúc với Tống Hoa Nghĩa và Tống Hồng Liên, thì đều cảm thấy bọn họ là người trọng tình trọng nghĩa.

Hơn nữa, anh đã đoán ra kết cục của Tống Hoa Nghĩa, nên vừa biết tin anh ta đã quỳ trước cửa biệt thự nhà họ Tống một đêm, anh liền sai người tới đó đón người.

“Chủ tịch, nếu cậu sử dụng năng lực ba người bọn họ, chắc chắn tập đoàn Nhạn Chấn sẽ càng phát triển mạnh mẽ, nhất là Lý Hiền Thanh, bà ấy từng dựa vào bản thân thành lập một công ty ở nước ngoài.”

“Nếu bà ấy không lấy chồng, nói không chừng bà ấy đã định cư ở nước ngoài để hoạt động kinh doanh.”

“Chỉ cần bà ấy đồng ý, tôi đề nghị cậu hãy cử bà ấy đi mở rộng thị trường nước ngoài.”

Lạc Khải hơi kích động nói.

Dương Chấn nhìn Lạc Khải với vẻ mặt kỳ lạ rồi hỏi: “Chẳng lẽ ông có quan hệ không chính đáng với bà ta?”

Lạc Khải nghe vậy thì nhất thời sửng sốt.

Một lúc sau Lạc Khải mới hoàn hồn, bỗng đỏ mặt, không dám giấu giếm, mà nói thật: “Năm đó, tôi từng thầm mến bà ấy, nhưng chỉ thầm mến mà thôi, e rằng bà ấy không hề biết, mình vẫn còn một người bạn học như tôi.”

Dương Chấn bày ra dáng vẻ tôi hiểu rồi, càng làm Lạc Khải xấu hổ hơn.

Đúng lúc này, cửa văn phòng bỗng vang lên tiếng gõ cửa, rồi đến giọng nỏi của thư ký: “Chủ tịch, mấy người bà Lý đến rồi.”

“Cô bảo bọn họ vào đây đi!”

Dương Chấn lên tiếng.

Rồi cửa văn phòng mở ra, hai khuôn mặt quen thuộc và một người phụ nữ trung niên xa lạ bỗng xuất hiện.

“Anh Dương!”

Tống Hoa Nghĩa thấy Dương Chấn thì cung kính chào hỏi.

Tống Hồng Liên cũng rất kích động, nhưng có mẹ cô ở đây, nên cô không tiện thể hiện quá mức, chỉ hơi xấu hổ nói nhỏ: “Anh Dương!”

Dương Chấn khẽ gật đầu, rồi nhìn Lý Hiền Thanh.

Có lẽ bà không kịp thay đồ đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Tống, nên giờ Lý Hiền Thanh vẫn đang mặc bộ sườn xám sang trọng.

Không hổ là người phụ nữ từng được Lạc Khải thầm mến, dù đã làm mẹ của hai người trưởng thành, nhưng bà vẫn rất thướt tha.

Lúc Dương Chấn quan sát Lý Hiền Thanh, bà cũng đang quan sát anh.

Bà ở nhà họ Tống lâu như vậy, nhưng chưa có người trẻ tuổi nào dám nhìn thẳng bà như vậy, nên Dương Chấn là người đầu tiên.

Nhưng Lý Hiền Thanh lại cảm nhận được áp lực của người bề trên từ trên người Dương Chấn, dù là Tống Thanh Sơn – gia chủ nhà Tống cũng phải kém xa.

Rốt cuộc chàng trai này là ai mà lại có khí thế như vậy?

Lý Hiền Thanh chợt hiểu rõ, tại sao con trai mình lại tin cậy chàng trai này như vậy, thậm chí ngay cả con gái bà cũng vừa gặp đã yêu chàng trai này.

“Mẹ, đây là anh Dương mà con đã nhắc đến với mẹ.”

Tống Hoa Nghĩa cảm thấy bầu không khí hơi ngột ngạt, nên chủ động giới thiệu ngay.

“Chào cậu Dương!”

Lý Hiền Thanh khẽ cười, chuẩn mực nói.

Giọng nói của bà rất có lực tương tác, cũng rất dịu dàng, là mẫu người phụ nữ phương Nam điển hình.

“Chào bà Lý, mời bà ngồi!”

Dương Chấn chỉ vào ghế sofa bên cạnh nói.

Mọi người vừa ngồi xuống, Tống Hồng Liên đã không nhịn được hỏi: “Anh Dương, anh sai người tới đón nhà em là có chuyện gì vậy?”

Lý Hiền Thanh và Tống Hoa Nghĩa cũng nhìn về phía Dương Chấn.

Dương Chấn khẽ cười đáp: “Tôi muốn ba người làm việc cho tôi.”