Chàng Rể Chiến Thần

Chương 570




CHƯƠNG 571: KHÔNG CÓ SỰ LỰA CHỌN

Tiếng bàn tán ở xung quanh giông như từng cây gai đâm lên người Tống Hoa Vĩ.

Trước mặt bao người, anh chỉ có thể lăn ra khỏi đây, nếu không thật sự sẽ để mạng lại chỗ này.

Dù sao anh cũng đã giết chết Tống Hoa Đông, giống như những gì anh nói, giết một người là giết, giết hai người vẫn là giết, nếu không làm theo lời Dương Chấn, chỉ sợ anh sẽ chết thật.

Mỗi khi lăn một vòng, sát khí trong lòng Tống Hoa Vĩ lại dày đặc hơn một chút, chờ đến khi anh lăn đến cửa thang máy, mới bò từ dưới đất lên, nhưng sát ý trong lòng cũng đã dâng đến đỉnh điểm.

Anh cũng không dám để lộ ra, lập tức đi thang máy, rời đi không thèm quay đầu lại.

Tống Hoa Nghĩa vô cùng lo lắng nói: “Anh Dương, tôi sẽ cố gắng hết sức để nhà họ Tống không xem anh là kẻ tù, nhưng nếu nhà họ Tống thật sự ra tay với anh, tôi xin anh tha cho nhà họ Tống một lần có được không?”

Dương Chấn có hơi kinh ngạc vì những gì Tống Hoa Nghĩa nói.

Anh nhìn về phía người đàn ông cùng lắm chỉ hơn anh vài tuổi, trong lòng có hơi bùi ngùi.

Người đàn ông này, cho dù là tâm tính hay là tầm mắt cũng đều không phải là người thường, nhà họ Tống có được anh là chuyện vô cùng may mắn.

“Nếu người nhà họ Tống muốn giết tôi, sao tôi có thể để bọn họ đến giết được?” Dương Chấn lạnh nhạt nói.

Tống Hoa Nghĩa im lặng vài giây, trong mắt đầy vẻ quyết tâm, nhìn Dương Chấn nói: “Nếu thật sự có người muốn tìm đường chết, vậy cũng là do họ gieo gió gặt bão! Tôi chỉ xin anh Dương, đến lúc đó có thể tha cho nhà họ Tống một con đường sống là được rồi.”

“Được, tôi hứa với anh!” Dương Chấn gật đầu.

Tống Hoa Nghĩa lập tức ngẩn ra, anh vốn còn tưởng là Dương Chấn sẽ không đồng ý, anh chỉ muốn làm hết sức, nếu Dương Chấn muốn tiêu diệt nhà họ Tống, trong lòng anh cũng sẽ không có bất cứ gánh nặng nào.

Nhưng nằm ngoài dự đoán của anh, Dương Chấn lại dễ dàng đồng ý với anh như thế.

“Cảm ơn anh Dương! Cảm ơn anh Dương!” Tống Hoa Nghĩa nói cảm ơn liên tục.

Dương Chấn cười khẽ, sau đó lại nói: “Chúng ta cũng đi thôi!”

Trong lòng Tống Hoa Nghĩa lại khiếp sợ lần nữa, chỉ dựa vào thực lực Dương Chấn vừa mới thể hiện khi nãy, cho dù muốn lấy giải quán quân ngày hôm nay cũng dễ như trở bàn tay.

Tiền thưởng cho giải quán quân hơn ba nghìn tỷ, Dương Chấn lại không thèm lấy?

Nhưng nghĩ đến mối quan hệ giữa Dương Chấn và ai kia ở biên giới phía Bắc, anh lại thoải mái.

Nhưng ba người vừa định đi, vài người đàn ông cao to lực lưỡng lại đột nhiên cản đường họ.

Khi nhìn thấy cách ăn mặc của những người này, Tống Hoa Nghĩa co rụt mắt lại, bởi vì đồng phục này là người của câu lạc bộ Hoàng Kim.

“Anh Dương, thi đấu vẫn chưa kết thúc mà anh đã đi rồi? Hình như không được hay cho lắm thì phải?”

Một giọng nói vô cùng hài hước đột nhiên vang lên.

Dương Chấn khẽ nhếch mày kiếm, nhìn người thanh niên đã đi về phía anh, cười khẩy: “Thi đấu có kết thúc hay không thì liên quan gì đến tôi chứ?”

Dương Chấn đã từng gặp người thanh niên ở đối diện rồi, chính là người từng có ý đồ cưỡng ép muốn mua mảnh đất ở ngoại thành phía Nam của anhh, một trong bốn Vương tộc lớn, con cháu của nhà họ Tào, Tào Huy.

Lúc này, có hai ông già mặc trang phục thời Đường đi theo hai bên trái phải phía sau anh, mỗi người đều có hơi thở rất mạnh mẽ.

Cho dù ông già mặc trang phục thời Đường bên cạnh Vũ Văn Bân cũng chưa chắc mạnh bằng một trong hai ông cụ này.

“Anh chính là người có cơ hội giành giải quán quân nhất đêm nay, có hơn một nửa người xem ở nơi này đều đặt cược anh là quán quân, nếu bây giờ anh bỏ đi thì tôi biết ăn nói như thế nào với những người xem đó đây?” Tào Huy cười tủm tỉm nói.

Mà anh nói như thế, cũng để lộ ra mối quan hệ giữa anh và câu lạc bộ Hoàng Kim.

Thì ra câu lạc bộ Hoàng Kim là sản nghiệp của nhà họ Tào, chẳng trách một nơi có thể kiếm tiền như vậy mà còn có thể tồn tại dưới mắt của Yên Đô Bát Môn.

Bây giờ, trong lòng của Tống Hoa Nghĩa ở bên cạnh Dương Chấn đã vô cùng hoảng sợ.

Những gì Tào Huy nói đã cho thấy mối quan hệ giữa anh ta và câu lạc bộ Hoàng Kim, nghe đồn người đúng phía sau câu lạc bộ Hoàng Kim chính là nhà họ Tào, một trong bốn Vương tộc lớn.

Vậy chẳng phải là, người thanh niên tuổi xấp xỉ anh đang đứng ở đối diện là con cháu của nhà họ Tào sao?”

Nhưng Dương Chấn lại trả lời một câu, suýt chút nữa làm anh hoảng sợ đến hồn phi phách tán, chỉ nghe Dương Chấn nói: “Dương Chấn tôi muốn đi, anh cản được à?”

Tào Huy cười lạnh: “Nhóc con, lúc sáng anh dám đụng người của tôi, tôi có thể không so đo với anh, nhưng nếu anh dám đánh nhau ở nơi này, tôi bảo đảm, anh và bạn của anh đều không thể ra khỏi đây được!”

Nói xong, mấy người đàn ông cao to đang bao vây đám Dương Chấn lập tức rút súng, nhắm thẳng họng súng tối om về phía ba người Dương Chấn.

Tống Hoa Nghĩa và Tống Hồng Liên đã kinh ngạc đến ngẩn ngơ, Tống Hồng Liên lại càng cực kỳ hoảng sợ, túm chặt lấy góc áo Dương Chấn, giống như lúc này chỉ có Dương Chấn mới có thể làm cô yên tâm.

Tuy Tống Hoa Nghĩa muốn Dương Chấn tiếp tục dự thi, nhưng Dương Chấn đã thi đấu giúp anh, thậm chí còn đắc tội Tống Hoa Vĩ, cũng đã hứa với anh sẽ tha cho nhà họ Tống một con đường sống, anh cũng không dám có thêm bất cứ yêu cầu nào nữa.

Bây giờ cho dù bị giết thì anh cũng chịu.

Các đó không xa, Vũ Văn Bân và ông già mặc trang phục thời Đường cũng đang đứng cạnh nhau.

Vũ Văn Bân thấy Dương Chấn bị bao vây, vô cùng kinh ngạc: “Ông Đường, những người đó là người đứng phía sau câu lạc bộ Hoàng Kim sao?”

Ông già mặc trang phục thời Đường cười nhạt: “Người thanh niên dẫn đầu đằng kia chính là một chi thứ của nhà họ Tào, tên là Tào Huy, mấy hôm trước cậu ta vừa mới được cử đến để phụ trách cuộc thi đấu chức vô địch hằng năm của câu lạc bộ Hoàng Kim.”

Trong mắt Vũ Văn Bân đầy vẻ hoảng sợ, không ngờ lại gặp người nhà họ Tào nhanh đến thế.

Nhưng bây giờ sau khi hoảng sợ xong, cũng rất vui mừng.

Bởi vì rõ ràng Dương Chấn và Tào Huy đã đối đầu với nhau, dựa vào sự hiểu biết của anh với Dương Chấn, chắc chắn sẽ không chịu thua.

Tào Huy là con cháu của nhà họ Tào, tuy chỉ là chi thứ, nhưng cũng mang dòng máu Vương tộc, sao có thể thỏa hiệp được?

Nếu đã thế, trong hai người bọn họ, chắc chắn sẽ có một người bị thương.

“Ông Đường, tôi biết rồi, chẳng trách ông nói Dương Chấn không giết tôi được, câu lạc bộ Hoàng Kim là sản nghiệp của nhà họ Tào, ở nơi này, cho dù Dương Chấn mọc cánh cũng khó thoát.” Vũ Văn Bân cười nói.

Ông già mặc trang phục thời Đường gật đầu: “Tôi thừa nhận cậu ta có thực lực rất mạnh, tài năng võ thuật cũng rất tốt, nhưng nếu đấu với Vương tộc thì cậu ta chỉ có đường chết.”

“Cậu nhìn thấy hai ông già đứng phía sau Tào Huy không? Bọn họ là cao thủ đứng đầu trong nhà họ Tào, thực lực còn mạnh hơn tôi, cho dù Dương Chấn rất mạnh thì cũng không thể nào là đối thủ của bọn họ.”

Ánh mắt Vũ Văn Bân vô cùng xuất sắc, trong mắt tràn ngập chờ mong: “Tôi cũng muốn xem thử, lần này anh biến nguy thành an như thế nào?”

Lúc này, trong mắt Dương Chấn hiện lên sát ý vô cùng đáng sợ, híp mắt nhìn chằm chằm Tào Huy.

“Nếu tôi không muốn thi thì sao?” Dương Chấn hỏi.

“Ha ha, anh tưởng bây giờ anh còn có sự lựa chọn sao?” Tào Huy cười nói.

Dương Chấn nhìn hai ông già đứng phía sau Tào Huy, không ngờ lại gật đầu: “Đương nhiên có sự lựa chọn rồi!”

“Anh nói, nếu tôi bắt được anh, người của anh có mạnh như thế nào thì có tác dụng gì sao?” Dương Chấn đột nhiên hỏi.

Tào Huy nghe Dương Chấn nói vậy, không giận lại cười: “Nhóc con, không thể không thừa nhận, anh rất dũng cảm…”

Nhưng anh còn chưa nói xong, cổ họng đã bị siết chặt, rốt cuộc không nói ra được chữ nào nữa.

“Nhóc con, buông cậu Huy ra!”

Ngay cả hai tên cao thủ đứng phía sau Tào Huy cũng đều không kịp phản ứng, Dương Chấn đã xuất hiện trước mặt Tào Huy, vươn tay bắt được cổ Tào Huy, lập tức vô cùng hoảng sợ tức giận.