Chàng Rể Chiến Thần

Chương 539




CHƯƠNG 540: MƯỢN ĐAO GIẾT NGƯỜI

Lâm Thiên Trạch hoàn toàn hoảng loạn, hiện tại nhà họ Diệp với nhà họ Tôn rõ ràng đứng về phía Dương Chấn, ông ta chỉ có chỗ dựa duy nhất để dựa vào chính là nhà họ Điền.

Nhưng nếu như để Điền Hoa biết, trên thực tế Điền Tân Vũ chết là do Lâm Thiên Trạch âm thầm phái người giết chết để giá họa cho Mã Tuân, cứ như vậy, nhà họ Điền sẽ có lý do để động thủ với Mã Tuân, Dương Chấn tự nhiên thoát không khỏi liên quan.

Ông ta làm sao cũng không nghĩ tới, Dương Chấn lại phái người tìm được cái tên thanh niên thực sự giết chết Điền Tân Vũ kia.

“Lâm gia chủ, ông đánh ván bài rất tốt đấy!”

Diệp Mạn châm chọc vừa cười vừa nói.

Mã Tuân lập tức hiểu rõ mọi chuyện, nói: “Tôi đã nói mà, tôi ra tay có chừng mực, coi như ra tay có hung ác một chút, cũng không thể nào lấy được mạng của anh ta, hóa ra sau khi tôi động thủ lại có người ra tay thêm một lần nữa.”

Dứt lời, anh ta nhìn về phía Dương Chấn, vẻ mặt cảm kích.

Dương Chấn âm thầm giao cho Lạc Khải đi thăm dò chân tướng sự việc, ngay cả Mã Tuân cũng không biết.

“Lâm Thiên Trạch, ông định giải thích thế nào?”

Điền Hoa cắn răng nghiến lợi nói, trong ánh mắt lóe lên tia sát ý.

Lâm Thiên Trạch vội vàng nói: “Điền tổng, ông đừng bị mấy tên khốn kiếp này lừa gạt, tôi không hề phái người đi giết con trai ông, rõ ràng người trẻ tuổi kia cùng đi với bọn họ, chính là vì muốn giá họa cho tôi.”

“Lâm gia chủ, rõ ràng chính là ông sắp xếp cho tôi động thủ, hiện tại sao lại không thừa nhận?”

Người trẻ tuổi thét lên, vô cùng kích động nói: “Là ông nói cho tôi, có người bị phế tứ chi, bảo tôi cố ý giả trang là đi cứu người, sau đó âm thầm giết đối phương.”

“Tôi chính là người của ông, bất kỳ người nào muốn điều tra, đều có thể tuỳ tiện tra ra được, bây giờ trong tài khoản của tôi còn có 15 tỷ được gửi cho tôi dưới danh nghĩa nhà họ Lâm.”

“Bây giờ chứng cứ vô cùng xác thực, ông còn muốn giảo biện sao?”

Lâm Thiên Trạch hoàn toàn hoảng sợ, giận dữ hét lên: “Tên nhóc, cậu không nên nói bậy nói bạ, tôi căn bản cũng không biết cậu là ai, làm sao có thể biết cậu là người của tôi?”

“Coi như cậu thật sự là người của tôi, vậy cũng chỉ có thể là loại người không có tư cách tiếp xúc tôi, nếu như người thật sự là do cậu giết, chắc chắn là bọn họ xui khiến cậu làm như vậy, là vì muốn giá họa cho tôi.”

“Cậu tốt nhất nói rõ ràng mọi chuyện, nếu vu khống tôi, tôi sẽ cho cậu sống không bằng chết!”

Lâm Thiên Trạch làm sao cũng không chịu thừa nhận.

Quả nhiên, ông ta hù dọa người trẻ tuổi kia.

“Cậu yên tâm, chỉ cần cậu nói rõ mọi chuyện thì sau này cậu chính là người của Điền Hoa tôi, ai dám động đến cậu đó chính là đụng đến nhà họ Điền!”

Điền Hoa cũng mở miệng nói, giọng nói cực kỳ lạnh lùng.

Bây giờ, trên cơ bản ông ta đã xác định, người thực sự giết chết con trai mình chính là cái người trẻ tuổi này, người đứng phía sau sai khiến chính là Lâm Thiên Trạch.

Ban đầu còn đang lo lắng nhà họ Điền có thể cùng nhà họ Lâm liên thủ hay không, hiện tại xem ra, căn bản không có khả năng.

Trong lòng Diệp Mạn có chút kinh ngạc, nhìn Dương Chấn một cái.

Ban đầu còn tưởng rằng, mình đến giúp Dương Chấn thì có thể giải quyết chuyện trước mắt, thật không nghĩ tới lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, bây giờ vẫn là nhờ Dương Chấn sớm âm thầm phái người điều tra mới khiến cho thế cục bị động ban đầu nghịch chuyển trong nháy mắt.

Tôn Húc cũng khiếp sợ không thôi, ông ta nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Dương Chấn, càng thêm cảm thấy Dương Chấn không đơn giản, người như thế này, tất nhiên có lai lịch không nhỏ.

Ông ta cảm thấy kiêu ngạo với lựa chọn của mình.

“Điền tổng, những chuyện tôi nói đều là thật, với thân phận của ngài, muốn điều tra tôi, hẳn là dễ như trở bàn tay, tôi đã làm việc cho nhà họ Lâm ba năm.”

“Coi như tôi thật sự phản bội nhà họ Lâm, phối hợp với người khác hãm hại nhà họ Lâm, vậy 15 tỷ trong tài khoản của tôi thì giải thích như thế nào?”

“Số tiền kia chính là phí mà nhà họ Lâm cho tôi, hơn nữa thời gian số tiền kia được chuyển cho tôi là ngay trước khi tôi động thủ, đây đều là chứng cứ.”

Người trẻ tuổi vội vàng phân tích.

Điền Hoa lửa giận ngập trời, cắn răng nghiến lợi nói: “Lâm Thiên Trạch, bây giờ ông còn có gì để giải thích?”

“Điền tổng, tôi thật sự không phái người giết con trai ông! Là tên nhóc này nói lung tung.”

Lâm Thiên Trạch vội vàng nói, trong ánh mắt tràn đầy sốt ruột.

Trước mắt, nhà họ Diệp cùng nhà họ Tôn đã lom lom nhìn chằm chằm ông ta, nếu như nhà họ Điền cũng hận nhà họ Lâm thì nhà họ Lâm sẽ rất nguy hiểm.

Trừ cái đó ra, ông ta còn biết, quan hệ giữa gia tộc Vũ Văn và nhà họ Diệp cũng rất thân.

Bây giờ Yên Đô Bát Môn đã có nhà họ Vũ Văn, nhà họ Diệp, nhà họ Tôn, nếu như lại thêm nhà họ Điền, đó chính là gia tộc lớn đều ghi hận nhà họ Lâm.

Chuyện này với nhà họ Lâm mà nói căn bản chính là nguy cơ rất lớn.

“Điền tổng, chuyện tôi nói đều là sự thật, có tin hay không là tùy ông.”

Lâm Thiên Trạch vẫn luôn kiên trì nói cái chết của Điền Tân Vũ không có quan hệ gì với ông ta, vẻ mặt mất hứng nói: “Tôi có ý tốt đến giúp Điền tổng đòi lại công đạo, không nghĩ tới Điền tổng lại dễ dàng bị người khác mê hoặc như vậy, vậy tôi cũng không cần thiết ở đây giúp Điền tổng nữa, xin phép rời di trước!”

Dứt lời, Lâm Thiên Trạch quay người muốn rời khỏi.

“Ai cho phép ông rời khỏi đây?”

Bỗng nhiên giọng nói Dương Chấn vang lên.

Giọng nói của anh rất bình tĩnh, nhưng Lâm Thiên Trạch nghe thấy lại cảm giác giống như giọng nói của ác ma.

Lần trước, ông ta mang đến nhà họ Diệp hai mươi cường giả đỉnh cao, một người chết, hai người bị thương nặng, còn lại mười bảy người khác đều gia nhập nhà họ Diệp.

Lần này, bên cạnh ông ta chỉ dẫn theo bốn người, đều là cường giả từ nước ngoài mà ông ta đã bỏ ra cái giá rất lớn để mời tới.

Chẳng lẽ nói, hôm nay lại phải ngã ở chỗ này?

“Cậu muốn như thế nào?” Lâm Thiên Trạch cắn răng hỏi.

“Chuyện khác tôi đều có thể không so đo với ông, nhưng ông lại luôn mồm sỉ nhục mẹ vợ tôi giết cha đoạt quyền, chuyện này, nhất định phải trả giá đắt.”

Dương Chấn lạnh giọng nói.

Đầu tiên Diệp Mạn hơi sửng sốt một chút, ngay sau đó mới lấy lại tinh thần, mẹ vợ trong miệng Dương Chấn chính là bà ta.

Đây là lần đầu tiên Dương Chấn thừa nhận có quan hệ với Diệp Mạn trước mặt mọi người, cái này cũng có nghĩa là trong lòng Dương Chấn đã chấp nhận người mẹ vợ là bà ta.

Trong nhất thời, hai mắt Diệp Mạn đỏ bừng, cảm xúc cũng cực kỳ kích động.

Không chỉ Diệp Mạn, những người khác cũng đều có vẻ mặt kinh ngạc.

Cho dù là nhà họ Ngải, nhà họ Tôn, nhà họ Lâm, hoặc là nhà họ Điền cũng vậy, chỉ biết Dương Chấn có quan hệ với nhà họ Diệp, nhưng lại không biết Dương Chấn lại là con rể Diệp Mạn.

Sau những phút kinh ngạc ngắn ngủi, vẻ mặt Lâm Thiên Trạch tràn ngập tức giận nói: “Bà ta vốn chính là người phụ nữ ác độc giết cha đoạt quyền, chẳng lẽ còn không phải sao?”

“Ông tận mắt nhìn thấy sao?”

Dương Chấn lạnh lùng truy hỏi.

“Mặc dù không tận mắt nhìn thấy, nhưng đây cũng là tin tức từ nhà họ Diệp truyền ra.”

Lâm Thiên Trạch cắn răng nói.

“Nếu ông không tận mắt nhìn thấy, vậy đã nói rõ đó cũng chỉ là tin đồn, đã như vậy, lại còn hết lần này đến lần khác sỉ nhục mẹ vợ tôi, đây chính là tác phong nhà họ Lâm ông sao?”

Giọng điệu Dương Chấn vẫn lạnh lùng như cũ, trong mắt lấp lóe sát ý.

Anh chưa bao giờ có ý nghĩ muốn đuổi tận giết tuyệt Yên Đô Bát Môn, cho nên lần trước nhà họ Lâm và nhà họ Tôn liên thủ gây náo loạn ở tang lễ Diệp Kế Tông của nhà họ Diệp, anh cũng không áp dụng những biệp pháp trừng phạt khác với nhà họ Lâm cùng nhà họ Tôn.

Chỉ lấy từ trong tay nhà họ Lâm hai mươi cường giả đứng đầu, ép Tôn Húc quỳ xuống đất cầu xin tha thứ mà thôi.

Nhưng hôm nay, Lâm Thiên Trạch lại còn dám khiêu khích, thậm chí phái người ám sát con trai Điền Hoa muốn giá họa cho Mã Tuân, dẫn tới nhà họ Điền sinh ra sát ý với Mã Tuân.

Nếu đã như vậy, đương nhiên Dương Chấn phải ra mặt, đây gọi là mượn đao giết người như ý muốn của Lâm Thiên Trạch.