Chàng Rể Chiến Thần

Chương 522




CHƯƠNG 523: ĐỂ EM GIẢI QUYẾT

Dương Chấn không hề do dự, bước chân tới trước, cả người hóa thành một bóng mờ, nháy mắt đã đứng trước mặt Vũ Văn Bân.

Vũ Văn Bân chỉ cảm thấy da gà nổi hết lên, sắc mặt tái nhợt đi, trong mắt chỉ có nỗi sợ hãi tột cùng.

Chỉ thấy Dương Chấn bỗng đánh một quyền về phía anh ta, lực đánh mạnh, còn mang theo cả tiếng xé gió.

“Dương Chấn, anh không thể giết tôi!”

Vũ Văn Bân rống lớn: “Tôi biết bí mật của mẹ anh!”

Vốn dĩ Dương Chấn muốn ra đòn sát thủ với Vũ Văn Bân, nhưng sau khi nghe về bí mật của mẹ mình, lòng anh lại dậy sóng.

Nhưng cú đấm mà anh tung ra, muốn thu hồi đã không kịp rồi.

“Rầm!”

Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, cú đấm của Dương Chấn biến thành chưởng, vốn muốn đánh vào timVũ Văn Bân trái, miễn cưỡng thay đổi vị trí một chút.

Chưởng của Dương Chấn đánh vào ngực Vũ Văn Bân, chỉ thấy người Vũ Văn Bân, giống như diều đứt dây, trực tiếp bay ra mười mấy mét mới ngừng lại.

Kết quả này là do Dương Chấn đã thu lực lại rồi, vừa nãy chỉ chậm một chút nữa thôi, Vũ Văn Bân chắc chắn bị đánh chết tức thì.

Dù vậy, Vũ Văn Bân ăn chưởng này, ngực vẫn bị thương nặng, phun một ngụm máu rồi ngất đi.

Mà lúc này, ông già Đường trang cũng đã đuổi tới, chắn trước mặt Vũ Văn Bân, vẻ mặt phẫn nộ nhìn Dương Chấn, trong mắt tràn đầy sự lạnh lẽo.

“Tránh ra!”

Dương Chấn đi lên phía trước, nhỏ giọng nói.

“Dương Chấn, cậu đừng quá đáng!”

Nét mặt ông già Đường trang u ám, giọng nói của ông ta cũng hầm hầm tức giận.

“Ông cút đi cho tôi!”

Dương Chấn chợt quát một tiếng.

Vừa rồi nếu không phải Vũ Văn Bân la lên anh ta biết bí mật của mẹ Dương Chấn, giờ anh ta đã trở thành một xác chết rồi.

Lúc này dù anh ta ngất xỉu, nhưng Dương Chấn vẫn muốn mang Vũ Văn Bân đi.

Bất cứ chuyện gì liên quan tới mẹ mình, anh đều sẽ không bỏ qua.

Trong trí nhớ của anh, mẹ dường như chưa bao giờ nhắc qua về người thân.

Bây giờ, Vũ Văn Bân lại nói biết bí mật của mẹ Dương Chấn, có thể đoán được Dương Chấn muốn biết bí mật này đến dường nào.

“Tên ranh, cậu chắc là muốn tôi cút đi chứ?”

“Nếu tôi đi rồi, cậu tuyệt đối sẽ hối hận!”

“Bây giờ, cậu ở ngoài sáng, tôi ở trong tối, nếu tôi thật sự muốn làm chuyện gì gây hại tới cậu, cậu chắc là sẽ đau lòng lắm?”

Ông già Đường trang bỗng nói, lời nói tràn đầy uy hiếp.

Biểu cảm của Dương Chấn thay đổi, trong đôi mắt màu đen, giống như có một ánh sáng khiến người khác phải sợ hãi đang lóe lên.

“Ông đang uy hiếp tôi?”

Dương Chấn hí mắt hỏi.

Dù là ông già Đường trang, ngay lúc này đây, ông ta cũng cảm giác được một sát khí khủng khiếp đang bao trùm lấy bản thân.

“Nếu cậu cho là uy hiếp, thì cũng được!”

Ông già Đường trang nói: “Hôm nay, tôi phải mang Vũ Văn Bân đi!”

Dương Chấn không nói gì, đôi mắt lạnh tanh vẫn luôn nhìn chằm chằm ông già Đường trang.

Anh tất nhiên cũng hiểu được ý trong lời nói của đối phương, anh ngay cả đối phương là ai cũng không biết, mà tất cả mọi thứ của anh đều ở ngoài sáng.

Nếu ông già Đường trang thật sự muốn ra tay với những người thân của anh, cho dù Dương Chấn có ba đầu sáu tay, cũng không thể đảm đương hết.

Tất nhiên, trừ phi Dương Chấn có thể đưa tất cả những người quan trọng với anh, đều tập trung tại một chỗ, bất cứ lúc nà cũng ở cạnh họ.

Đây căn bản là chuyện không thể nào.

Dựa trên thực lực ông già Đường trang biểu hiện ra, nếu thật sự nhắm vào người bên cạnh Dương Chấn, Dương Chấn đúng là bất lực.

“Chuyện hôm nay, dừng tại đây!”

“Vũ Văn Bân tôi phải mang đi, tất nhiên, nếu cậu kiên quyết giữ anh ta, vậy tôi để cậu ta lại đây?”

“Nhưng cậu nên nghĩ kỹ hậu quả!”

Ông già Đường trang lạnh lùng nói, lời nói vẫn là uy hiếp như trước.

“Ông nhất định sẽ hối hận!”

Sát khí trên người Dương Chấn dần dần biến mất, ánh mắt anh lạnh tanh, không có chút cảm tình.

Giống như chỉ là một câu nói không có gì thôi, nhưng lại khiến ông già Đường trang cảm giác bị uy hiếp dữ dội.

“Sau này có hối hận không, tôi không biết, nhưng tôi có thể chắc chắc, ít nhất hiện tại, tôi không hối hận!”

Ông già Đường trang nói xong, một tay chộp lấy Vũ Văn Bân đã hôn mê, đột ngột dùng sức, Vũ Văn Bân tầm mét sáu mét bảy, vậy mà trực tiếp bị ông ta khiêng lên vai.

Sau đó, cứ như vậy khiêng Vũ Văn Bân xoay người rời đi.

Dương Chấn cũng không có đuổi theo, mà chỉ nhìn chằm chằm vào đối phương.

“Một khi đã như vậy, vậy cho cậu lại sống lâu một khoảng thời gian!”

Mãi đến khi ông già Đường trang khiêng Vũ Văn Bân biến mất trong tầm mắt Dương Chấn, Dương Chấn mới lạnh lùng nói, rồi xoay người rời đi.

Thực lực ông già Đường trang biểu hiện ra ngoài tương đương với thực lục của anh, cho nên Dương Chấn muốn giết chết Vũ Văn Bân thì dễ, nhưng nếu muốn đưa Vũ Văn Bân đi, gần như không thể nào.

Ngược lại cũng vậy, nếu Dương Chấn không muốn, ông già Đường trang cũng không đưa Vũ Văn Bân đi được.

Nhưng, Vũ Văn Bân nói anh ta biết về bí mật của mẹ Dương Chấn, mà anh ta lại hôn mê mất, trước khi Dương Chấn còn không làm rõ bí mật này, thì không thể giết chết Vũ Văn Bân.

Rất nhanh, Dương Chấn đã quay lại tòa nhà bị bỏ hoang, Tiền Bưu đang ở tầng cao nhất của toàn nhà xem chừng Chu Kim Hảo, thấy Dương Chấn trở về, vội hỏi: “Anh Chấn, người đâu?”

“Bị mang đi!”

Câu trả lời của Dương Chấn khiến Tiền Bưu há hốc mồm, dáng vẻ không dám tin.

Người đàn ông trước mặt, là người đáng sợ như thế nào, anh ta biết rất rõ.

Giờ, Vũ Văn Bân vậy mà bị mang đi, cái kia ông già Đường trang, lại cường giả mạnh tới mức nào?

Dương Chấn không muốn nhiều lời, Tiền Bưu tự nhiên cũng không dám hỏi thêm.

“Dương… Dương Chấn!”

Chu Kim Hảo thấy Dương Chấn xuất hiện, mặt mài sợ hãi, vội đi tới trước mặt Dương Chấn, trực tiếp quỳ xuống đất, khóc nói: “Dương Chấn, mẹ thật sự biết sai rồi, con cho mẹ một cơ hội đi, mẹ nhất định sẽ sửa đổi, trở thành một người mẹ, một người mẹ vợ đủ tư cách.”

Bà ta thật sự bị dọa sợ, ngay cả cậu chủ cả của nhà Vũ Văn một trong tám nhà trâm anh thế phiệt của Yên Đô, đều suýt bị Dương Chấn giết, bà ta lại là cái thá gì chứ?

Hiện tại, bà ta chỉ muốn sống!

Vốn dĩ bà ta rất ghét nhà tù, tình nguyện chết, cũng không muốn tiếp tục ở đó nữa.

Nhưng bây giờ, bà ta bỗng cảm nhà tù là thiên đường, ở nơi nào, tuy không có tự do, nhưng ít nhất có ăn có uống có thể ngủ, mà chết thì gì cũng không có.

Bà ta không muốn chết, thật sự không muốn chết.

“Rầm!”

Tiền Bưu đá ngã Chu Kim Hảo, tức giận nói: “Đồ độc phụ như bà, ngay cả con gái mình cũng hại, giờ còn muốn xin anh Chấn tôi tha cho bà?”

“Tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi!”

Chu Kim Hảo khóc nói.

“Anh Chấn, bà ta chết không đáng tiếc, anh đã bỏ qua cho bà ta mấy lần, là bà ta không quý trọng cơ hội sống, nếu còn tha mạng cho bà ta, một khi bà ta tìm được cơ hội trả thù, anh chắc chắn sẽ hối hận!”

Tiền Bưu biết Chu Kim Hảo là mẹ vợ Dương Chấn, sợ Dương Chấn còn cho Chu Kim Hảo một cơ hội, lại nói tiếp: “Anh Chấn, loại rác rưởi này, không cần anh dơ tay, em giải quyết là được rồi.”