Chàng Rể Chiến Thần

Chương 495




CHƯƠNG 496: ĐộT PHÁ CỰC HẠN

Đến lúc này Bạo Quân mới đánh hết sức.

Sau khi biết được thực lực của Dương Chấn, hắn ta tự thấy không đánh thắng được anh nên mới muốn bỏ chạy.

Nào ngờ ngay cả người đi theo bên cạnh Dương Chấn cũng mạnh đến mức này.

Trừ khi hắn ta phải dốc hết sức ứng phó, bằng không sẽ không có cơ hội chạy trốn.

“Như vậy mới thú vị!”

Mã Tuân gắng gượng đỡ một đòn của Bạo Quân và đá lại hắn ta rồi liếm môi, vẻ mặt cực kỳ phấn khích.

“Ranh con, mày biết tao ghét nhất kiểu người nào không?”

Bạo Quân bò từ dưới đất lên, trên mặt không hề tỏ ra đau đớn, tựa như người vừa bị Mã Tuân đá không phải là hắn ta.

Lúc này trên người hắn ta toát ra sát khí mãnh liệt, không ngừng càn quét về phía Mã Tuân.

Mã Tuân cười lạnh: “Vậy mày có biết tao ghét kiểu người nào nhất không?”

“Tao ghét nhất kiểu người đã ngu còn tỏ ra nguy hiểm, bởi vì dáng vẻ vờ vịt này rất nhạt nhẽo”.

“Không phải mày muốn nhìn thấy trạng thái mạnh nhất của tao sao? Được lắm, tao sẽ cho mày toại nguyện!”

“Chỉ mong mày đừng khiến tao thất vọng”.

Vẻ mặt Bạo Quân lạnh như băng, hai tay nắm chặt lại, trên cánh tay vạm vỡ nổi đầy gân xanh.

Dưới lớp quần áo cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, khiến người khác cảm thấy nghẹt thở.

Nhưng Mã Tuân không hề sợ hãi, ngược lại chỉ cảm thấy rất hưng phấn.

Lăn lộn trên chiến trường nhiều năm, cơ bắp của anh ta rất săn chắc, tuy không to bằng Bạo Quân nhưng thực lực của anh ta cũng không yếu hơn Bạo Quân bao nhiêu.

Lữ Mông bị đánh bại trước đó mạnh ngang ngửa với anh ta, thậm chí anh ta còn hơi mạnh hơn, vậy nên không thể phát huy được hết tiềm lực của anh ta.

Tuy Bạo Quân mạnh hơn Lữ Mông rất nhiều nhưng vẫn không giết được anh ta.

Cho nên phải khích bác Bạo Quân khiến hắn ta nổi giận bộc phát toàn bộ sức lực thì mới có thể kích thích được tiềm lực của Mã Tuân.

“Đến đây đi!”

Mã Tuân quát lớn.

Lúc này ý chí chiến đấu mãnh liệt lan tràn khắp người anh ta.

Trong mắt Bạo Quân ngập tràn khinh bỉ, cười lạnh: “Nếu mày muốn chết, tao sẽ cho mày toại nguyện!”

Ngay lúc nói ra câu này, Bạo Quân vốn đang đứng tại chỗ bỗng biến mất.

Lúc này trời đã tối, tuy trong trang viên nhà họ Diệp đèn đuốc sáng choang nhưng tầm nhìn vẫn bị ảnh hưởng rất lớn.

Người nhà họ Diệp chỉ thấy một cái bóng xông thẳng vào Mã Tuân.

“Đến đúng lúc lắm!”

Ánh mắt Mã Tuân trở nên nghiêm nghị, khẽ quát lên đồng thời chân phải đạp mạnh xuống đất.

“Rầm” một tiếng, mặt đất rung chuyển, bụi bay mù mịt.

Thân hình của Mã Tuân cũng lao vút lên nghênh chiến.

“Oành!”

Một tiếng nổ khủng khiếp, hai người va chạm vào nhau.

Giờ phút này, bầu trời như nứt ra, mặt đất rung chuyển.

Chỉ thấy một bóng người lùi về sau năm sáu bước sau cú va chạm khủng bố này.

Người đó là Mã Tuân!

Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên, Bạo Quân lại vung nắm đấm, đánh về phía Mã Tuân đang lùi lại.

“Ầm ầm ầm!”

Gần như ngay lập tức, Bạo Quân đã lao tới trước mặt Mã Tuân, hai quả đấm cứng như sắt liên tục nện xuống.

Mọi người sửng sốt khi thấy Mã Tuân không hề có ý định tránh né, ngược lại còn lao lên ngênh chiến.

Tuy không ngừng lui về phía sau, nhưng anh ta không hề sợ hãi, thậm chí cũng không có ý muốn rút lui mà tinh thần chiến đấu lại càng mạnh mẽ.

“Ầm!”

Lại trúng một đòn nặng nề, cơ thể Mã Tuân lùi tiếp về sau.

Nhưng lần này Mã Tuân chỉ lùi lại ba bước.

Trước đó anh ta chỉ bị động chịu đòn, mỗi một cú đấm của Bạo Quân đều khiến anh ta lùi về sau năm sáu bước.

Trong mắt Bạo Quân thoáng lóe lên vẻ kinh ngạc, hắn ta là người cảm nhận sâu sắc nhất.

Hắn ta hiểu rõ thực lực của Mã Tuân mạnh cỡ nào, vốn tưởng sắp đánh được bại đối phương nhưng sức mạnh và tốc độ của anh ta lại tăng vọt.

Càng đánh càng mạnh!

Trong đầu hắn ta chợt nảy ra một ý nghĩ đáng sợ.

Tuy hắn ta chưa từng gặp người như vậy nhưng đã từng nghe nói đến.

Một số bản ghi chép võ thuật truyền thừa có miêu tả về những người này.

Người như vậy được gọi là chiến sĩ bẩm sinh, cũng có một số sách cổ gọi bọn họ là Cuồng Chiến Sĩ.

Đây mới là kỳ tài luyện võ thật sự. Cơ thể của bọn họ không có cực hạn.

“Ranh con, rốt cuộc mày là ai?”

Bạo Quân lại tung đấm, lần này Mã Tuân chỉ lùi về sau hai bước đã đứng vững. Lần đầu tiên trong mắt Bạo Quân xuất hiện vẻ nghiêm túc.

Mã Tuân giơ tay lau vết máu nơi khóe miệng, vẻ mặt ngông cuồng, châm chọc nói: “Mày sợ à?”

“Sợ?”

Bạo Quân hừ một tiếng: “Tao sợ khi nào? Mày là kẻ thua trận, người nên sợ là mày mới phải”.

“Nếu không sợ, tại sao mày lại hỏi tao là ai?” Mã Tuân cười lạnh.

“Mày đang lo lắng, lỡ tao có thân phận đặc biệt gì mày sẽ không đắc tội nổi, đúng không?”

“Mày yên tâm, tao không có thân phận gì đặc biệt đâu. Nếu mày nhất định muốn biết sau lưng tao có ai thì cứ coi như là anh Chấn đi!”

Mã Tuân đang ngập tràn tinh thần chiến đấu, sao có thể để Bạo Quân có ý nghĩ rút lui?

Anh ta đã đạt đến trạng thái mạnh nhất, có cảm giác bản thân sắp đột phá cực hạn. Nếu đột phá được, thực lực của anh ta sẽ được nâng lên một tầm cao mới.

“Cậu ta chỉ là đứa con rơi của gia tộc Vũ Văn, có thân phận đặc biệt gì chứ?”

Bạo Quân lạnh lùng chế giễu, sát khí trên mặt càng nặng: “Mặc kệ mày có thân phận gì, hôm nay tao nhất định phải giết mày!”

“Mạnh miệng lắm!”

Mã Tuân cười lạnh: “Tự tin vậy thì ra tay đi!”

Mã Tuân nói xong liền nhấc chân lao vào Bạo Quân lần nữa.

Hai người lại giao đấu, công kích mạnh mẽ, sức hủy diệt cực kỳ khủng bố.

Chỗ bọn họ giao chiến như một mớ hỗn độn.

Nếu đòn tấn công của hai người đánh trúng người nhà họ Diệp, sợ là bọn họ sẽ chết ngay lập tức.

Lúc này đến cả Hắc Bạch Song Sát bên cạnh Diệp Kế Tông cũng sợ chết khiếp. Hai người bọn họ liên thủ lại mới đạt được sức chiến đấu mạnh nhất của nhà họ Diệp.

Vậy mà lúc này, sức chiến đấu của cả Bạo Quân và Mã Tuân đều vượt xa bọn họ.

Trước đó bọn họ còn muốn đối phó Dương Chấn và Mã Tuân, giờ nghĩ lại chỉ thấy lạnh sống lưng.

Dù bọn họ liên thủ sợ là ngay cả Mã Tuân cũng đánh không lại, huống chi còn một người tuy chưa ra tay nhưng còn khủng bố hơn.

Bạo Quân cũng đã hoàn toàn bộc phát, mỗi đòn tấn công đều ẩn chứa sát khí, muốn lấy mạng Mã Tuân.

“Cút!”

Bạo Quân gầm lên, nắm đấm nện vào lồng ngực Mã Tuân, cú va chạm mạnh mẽ như xe tải hạng nặng hất bay cơ thể Mã Tuân.

Mã Tuân chỉ cảm thấy ruột gan đảo lộn, sâu trong cổ họng có vị tanh. Sau đó anh ta phun một ngụm máu, cơ thể nặng nề ngã xuống đất.

“Ranh con, bây giờ mày đã biết sự chênh lệch giữa chúng ta rồi chứ?”

Bạo Quân nở nụ cười tàn ác, bước tới chỗ Mã Tuân.

Thoạt nhìn hắn ta vẫn còn đứng vững nhưng thật ra chỉ mình hắn biết cú đấm lúc nãy đã tiêu hao hết sức lực cuối cùng của mình.

Nếu Mã Tuân vẫn có thể đứng lên, e rằng người ngã xuống lần này chính là hắn ta.

Nhưng hắn ta cực kỳ hoảng sợ khi thấy Mã Tuân đang bị thương nặng lại giãy dụa bò dậy, ánh mắt ngập tràn kiêu ngạo và sát khí.

Bạo Quân cảm thấy cả người lạnh toát, bước chân nặng như đổ chì không thể nhấc lên.

“Cảm ơn mày đã giúp tao đột phá cực hạn”.

Mã Tuân nhếch miệng, châm chọc nói: “Mày nghĩ tao có nên giết mày để cảm ơn không?”

Dứt lời, một luồng khí thế bàng bạc toát ra từ trên người Mã Tuân.

Đúng lúc này, một cảm giác nguy hiểm mạnh mẽ chợt bao trùm lấy thân thể Mã Tuân, con ngươi anh ta co rút lại, cả người ướt đẫm mồ hôi.

“Đoàng!”

Ngay sau đó, tiếng súng chát chúa đột nhiên vang vọng khắp bầu trời nhà họ Diệp.