Chàng Rể Chiến Thần

Chương 484




CHƯƠNG 485: HẮC BẠCH SONG SÁT

Đến cả Dương Chấn cũng phải giật mình khi nghe Diệp Kế Tông nói ra những lời ấy.

Anh hiểu rất rõ rằng những gia đình quyền quý đứng đầu kinh đô rất xem trọng chi trưởng trong dòng họ.

Vậy mà giờ Diệp Kế Tông lại nói rằng nếu Dương Chấn chịu đưa Tần Nhã quay về nhà họ Diệp nhận tổ quy tông thì sẽ truyền lại vị trí trưởng họ cho anh.

“Nhưng cậu phải theo họ Diệp!”

Diệp Kế Tông nói thêm.

“Ba à, anh ta không phải người nhà mình, dù có sửa họ đi chăng nữa thì vẫn là người ngoài thôi, sao ba có thể giao vị trí trưởng họ cho anh ta được?”

Sau một hồi im lặng thì Diệp Thương là người đầu tiên đứng dậy, ông ta bất mãn nói.

Diệp Thương vốn đang rất khó chịu vì bị mất đi vị trí trưởng họ, ấy vậy mà giờ Diệp Kế Tông lại nói muốn trao vị trí ấy cho Dương Chấn, thử hỏi làm sao ông ta có thể chấp nhận được?

Đều tại Dương Chấn, nếu không có tên đó thì tiệc mừng thọ đã bắt đầu từ lâu, và Diệp Kế Tông lẽ ra cũng đã tuyên bố việc ông ta sắp thừa kế vị trí trưởng họ cho mọi người biết rồi.

Nghĩ đến đây Diệp Thương lại càng hận Dương Chấn hơn.

“Ông nội à, chú hai nói rất đúng, dẫu sao anh ta cũng là người ngoài thôi, một dòng tộc mà để người không cùng huyết thống giữ vị trí trưởng họ, vậy thì sự tồn tại của dòng tộc đó còn có ý nghĩa gì nữa đâu chứ?”

Diệp Vô Song cũng đứng dậy tiếp lời.

Nhẽ ra sau khi Diệp Thương bị miễn chức thì anh ta là người có tiềm năng nhất, với anh ta thì Diệp Mạn chẳng phải là mối đe dọa gì, cũng lắm là khiến anh ta thấy hơi áp lực thôi.

Thế nhưng không ai ngờ được rằng Diệp Kế Tông lại muốn để một người ngoài giữ vị trí trưởng họ của nhà họ Diệp.

Diệp Mạn ngớ ra một thoáng rồi mừng rỡ ra mặt, bà rối rít nói: “Dương Chấn, mau quỳ xuống cảm ơn ông ngoại đi con!”

“Diệp Mạn, chẳng lẽ cô định đem gia nghiệp cả trăm năm của nhà họ Diệp tặng cho người ngoài hay sao?” Diệp Thương tức giận nói.

“Mắc cười thật!”

Diệp Mạn nở một nụ cười đầy châm chọc: “Dương Chấn là con rể của tôi, sao lại bảo là người ngoài chứ? Chẳng lẽ ba phải trao lại vị trí trưởng tộc cho cậu thì mới hợp lý hay sao?”

“Với cả ba đã quyết định như vậy rồi, cậu có tư cách gì mà đòi xía mũi vào quyết định của ba chứ?”

“Hay là bao năm nay cậu làm người thừa kế đã quen với việc hưởng lợi từ vị trí trưởng họ rồi?”

Diệp Mạn nói không chút nể nang.

Diệp Thương nghe tới đây thì mặt tái như màu gan heo, ông ta thấy Diệp Kế Tông đang có vẻ tức giận thì bèn nói: “Diệp Mạn, đừng có mà nói vớ vẩn!”

“Tôi nói sai à? Rõ ràng cậu đang phản đối quyết định của ba mà? Muốn cản ba không phải nhúng mũi vào quyết định của ba hay sao?”

Diệp Mạn hỏi dồn, miệng nở nụ cười khinh khỉnh.

Chuyện đến nước này thì bà ta cũng chẳng ngại dậu đổ bìm leo bồi cho Diệp Thương thêm vài cú đâu.

Bao năm nay bà vẫn luôn bị Diệp Thương đè đầu cưỡi cổ, dễ gì có được cơ hội như ngày hôm nay nên tất nhiên bà ta phải tranh thủ rồi.

Dương Chấn là con rể của bà ta, nếu Dương Chấn giữ chức trưởng họ vậy thì bà ta là mẹ vợ của trưởng họ rồi, ở nhà họ Diệp xem như dưới một người mà trên vạn người.

Kết cục này đẹp hơn trong kế hoạch của bà ta nhiều lắm.

“Cô à, chú hai chẳng qua cũng chỉ nghĩ cho nhà họ Diệp chúng ta thôi, cô nói vậy có hơi quá đáng rồi đó.”

“Dương Chấn là con rể của cô, dĩ nhiên cô mong cậu ta giữ vị trí này rồi.”

“Nhưng dù sao cậu ta cũng không phải người nhà họ Diệp, dù có sửa họ thì cũng không thay đổi được sự thật rằng cậu ta chỉ là người ngoài.”

“Nhà họ Diệp chúng ta luôn đặt con cháu chi trưởng lên hàng đầu, dù cậu ta có giỏi cách mấy thì cũng bằng không.”

Diệp Vô Song lên tiếng, hai mắt anh ta nhìn Dương Chấn chòng chọc.

Diệp Thương và Diệp Vô Song nhất trí chống lại Dương Chấn.

Dương Chấn từ đầu tới cuối vẫn chẳng nói năng gì, anh chỉ cười cười mặc mọi chuyện diễn ra.

Việc Diệp Kế Tông đề nghi đưa anh lên vị trí trưởng họ thật sự khiến rất anh bất ngờ, từ đó cũng có thể thấy được sự thông minh của ông ta.

Làm bất cứ điều gì vì sự thịnh vượng của nhà họ Diệp.

Diệp Thương và Diệp Vô Song nói chẳng sai, dù có làm cách nào thì cũng không thay đổi được sự thật rằng Dương Chấn chỉ là người ngoài.

Giả như Dương Chấn có ý đồ gì xấu xa thì tất cả gia sản của nhà họ Diệp này sẽ trở thành vật sở hữu của anh.

“Tất cả im miệng!”

Đang lúc ba người bọn họ đấu võ mồm với nhau thì Diệp Kế Tông bỗng tức giận hét lớn.

Lúc này bọn họ mới chịu ngậm mồm lại, cả Diệp Thương và Diệp Vô Song đều có vẻ rất bất mãn, nhưng Diệp Mạn thì lại vui ra mặt.

“Quyết định như vậy đi, cho cậu ba ngày để giải quyết chuyện riêng của mình, sau đó đưa Diệp Tình Nhã tới gặp tôi!”

“Khi đó tôi sẽ chuẩn bị nghi lễ trao quyền, sau khi cử hành nghi lễ xong thì cậu chính là trưởng họ của nhà họ Diệp này.”

“Cậu có ý kiến gì không?”

Có vẻ như Diệp Kế Tông đã tin chắc rằng Dương Chấn sẽ không từ chối mình, ông ta sắp xếp nghi lễ trao quyền xong rồi mới hỏi ý kiến của anh.

Cả Diệp Thương và Diệp Vô Song đều rất bất mãn với quyết định này, bọn họ nhìn chòng chọc về phía Dương Chấn.

Bọn họ cho rằng Dương Chấn sẽ không đời nào lại từ chối món hời từ trên trời rớt xuống như vậy.

Nhưng rồi trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh, Dương Chấn lắc đầu rồi nói: “Tôi từ chối!”

Lời từ chối của anh khiến mọi người xung quanh ai cũng bất ngờ, như thể chẳng dám tin vào tai mình nữa.

Khuôn mặt của Diệp Kế Tông đờ đẫn, ông ta chứ ngỡ mình nghe lầm nên cau mày hỏi lại: “Cậu nói gì cơ?”

“Khoan hẵng bàn đến việc bắt tôi và Tần Nhã theo họ Diệp, dù có cho không thì tôi cũng chẳng cần cái vị trí này.”

Dương Chấn kiêu ngạo nói: “Đối với tôi thì những thứ như quyền lực hay tiền tài cũng chỉ có giá trị ngắn hạn mà thôi, chỉ có năng lực thật sự mới có thể tồn tại mãi mãi!”

Đến lúc này người nhà họ Diệp mới thật sự tin rằng Dương Chấn vừa từ chối cơ hội kế thừa cả dòng họ Diệp.

Diệp Thương và Diệp Vô Song nghe anh nói vậy thì rất mừng rỡ, còn Diệp Mạn lại bực tức nói: “Dương Chấn, cậu có biết nhà họ Diệp có vai trò như thế nào ở Yên Đô này không? Ba cho cậu kế thừa vị trí trưởng họ là vinh hạnh của cậu, sao lại không biết điều mà từ chối như vậy?

Diệp Kế Tông cũng khó chịu ra mặt, ông ta gằn giọng chất vấn: “Không lẽ cậu cho rằng đánh bại được kẻ mạnh nhất nhà họ Diệp là đã đứng đầu thế gian này rồi?”

Dương Chấn bỗng phì cười, một nụ cười chứa đầy sự châm chọc.

Anh cười vì sự thiển cận của bọn họ, cười vì sự bé nhỏ của những kẻ được gọi là người đứng đầu các dòng dõi quyền quý này.

Sau khi trải qua những cuộc tắm máu nơi chiến trường, Dương Chấn đã chứng kiến đủ thứ chuyện, cũng đã từng gặp được rất nhiều những đối thủ mạnh mẽ vô cùng.

Kẻ mạnh thật sự có thể một mình chống lại cả quốc gia!

Một dòng họ Diệp nhỏ bé có là gì trong đại lục rộng lớn này?

“Cậu cười gì vậy?”

Diệp Kế Tông hỏi, giọng lạnh tanh.

“Nghĩ tới một chuyện buồn cười thôi.”

Dương Chấn cười nhẹ rồi nói.

Dứt lời anh liền quay lưng bước thẳng.

“Đứng lại đó cho tôi!”

Dương Chấn vừa đi được vài bước thì bỗng nghe thấy tiếng nạt đầy giận dữ của Diệp Kế Tông.

“Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt sao? Tưởng nhà họ Diệp này là cái chợ muốn thì đến mà không muốn thì đi à?”

“Tôi cũng không muốn làm khó dễ gì cậu, chó của cậu khiến kẻ mạnh nhất nhà này bị thương, thậm chí còn dám giết cả một người theo bên cạnh tôi.”

“Giết người đền mạng, nó phải chết thì tôi mới thả cậu đi! Không thì hôm nay đừng hòng bước khỏi nhà họ Diệp dù chỉ một bước!”

Diệp Kế Tông giận dữ nói, ông ta vừa dứt lời thì bỗng có hai người xuất hiện ngay sau lưng anh ta không biết tự bao giờ, lẳng lặng hệt như một bóng ma.