Chàng Rể Chiến Thần

Chương 443




CHƯƠNG 444: BỊ ĐE DỌA

Tất cả mọi người đều ngớ ra, người trẻ tuổi này điên rồi sao?

Cậu ta bị hơn hai mươi thành viên của đội cảnh vệ nhà họ Hoàng chĩa súng vào đầu mà còn dám giẫm nát hai tay của đội trưởng đội cảnh vệ.

Cậu ta làm vậy là không hề để nhà họ Hoàng vào mắt!

Hơn nữa gia chủ nhà họ Hoàng vẫn đang đứng bên cạnh, cậu ta còn dám làm như vậy?

“Tao phải giết mày! Tao phải giết mày! A…”

Đường Khôn bị làm gãy hai tay, anh ta đau tới mức phẫn nộ gào thét.

Nhưng lúc này đối với anh ta, nỗi đau bị nghiền nát đôi tay cũng không mãnh liệt bằng nỗi đau trong lòng.

Thân là tay súng thiện xạ bách phát bách trúng, giữ chức đội trưởng của đội cảnh vệ nhà họ Hoàng, đủ để thấy địa vị của anh ta trong nhà họ Hoàng cao cỡ nào.

Anh ta chỉ biết bắn súng, bây giờ hai tay bị giẫm nát, anh ta phải bắn súng thế nào đây?

Hoàng Thiên Hành cũng không ngờ Mã Tuân lại dám giẫm nát hai tay của đội trưởng đội cảnh vệ ngay trước mặt ông ta.

Ông ta biết mọi thứ đều do người thanh niên đang lạnh lùng đứng nhìn ở bên cạnh.

Bởi vì có cậu ta nên Mã Tuân mới dám ra tay.

Trước đó Mã Tuân bị Đường Khôn dùng súng đập vào đầu, nhưng cậu ta vẫn chịu đựng không ra tay.

“Nổ súng! Nổ súng cho tôi! Giết nó!”

Nghĩ đến việc sau này không thể dùng súng nữa, Đường Khôn hoàn toàn bị thù hận làm choáng đầu, anh ta lập tức ra lệnh giết Mã Tuân.

Có điều, tuy hơn hai mươi tay súng còn lại đang chĩa súng vào đầu Mã Tuân, nhưng không một ai nghe theo lệnh của anh ta.

Hoàng Thiên Hành còn đang ở đây, ông ta không lên tiếng thì ai dám nổ súng?

“Làm cậu ta câm miệng vĩnh viễn cho tôi!”

Hoàng Thiên Hành nhíu mày ra lệnh.

“Đùng!”

Một tiếng súng vang lên, tiếng hét giận dữ của Đường Khôn im bặt, chỉ thấy một họng súng đen ngòm chĩa vào giữa hai đầu lông mày của anh ta, Đường Khôn trợn to hai mắt, chết không nhắm mắt.

Những tay súng khác đều như không nhìn thấy, họ bình tĩnh nhìn Mã Tuân và chờ lệnh của Hoàng Thiên Hành bất cứ lúc nào.

Mã Tuân cũng chỉ giẫm nát hai tay của Đường Khôn chứ không có động tác nào khác. Anh ta nhìn lướt qua mấy tay súng bằng ánh mắt khiêu khích, sau đó quay lại đứng thẳng sau lưng Dương Chấn.

Cho đến tận bây giờ, người nhà họ Hoàng mới ý thức được Mã Tuân chỉ là cấp dưới của Dương Chấn.

Một tên cấp dưới đã có thể làm được như thế, vậy ông chủ của cậu ta sẽ mạnh đến mức nào?

Trong lòng mỗi người nhà họ Hoàng đều có nghi hoặc giống nhau.

“Nhóc con, dám tới nhà họ Hoàng tôi gây chuyện, còn dám không sợ hãi như vậy, chắc hẳn là có chỗ chống lưng phải không?”

“Dựa theo tốc độ mà cấp dưới của cậu tháo rời súng lục bằng một tay, cộng với sức chiến đấu thực tế mà cậu ta thể hiện, chắc là chiến sĩ bước ra từ chiến trường nhỉ?”

“Ban đầu tôi còn tò mò tại sao không có tin tức gì về cậu trong năm năm cậu mất tích, giờ tôi đã biết rồi, e rằng đội của cậu là đội tuyệt mật nhỉ?”

“Cho dù là vậy, cậu cũng không nên tới nhà họ Hoàng tôi gây chuyện, thật sự rất không nên!”

Hoàng Thiên Hành có vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng lại vô cùng kinh ngạc, ông ta nhìn chằm chằm vào Dương Chấn nói.

Ông ta cũng không thể xác định mọi suy đoán của mình đều chính xác, nhưng vì sự suy đoán về thân phận của Dương Chấn và Mã Tuân khiến ông ta không dám ra lệnh giết hai người họ.

Nếu thật sự như ông ta suy đoán, ông ta dám giết hai người trẻ tuổi có thể là người có địa vị cực cao trong quân đội, việc này chắc chắn sẽ gây ra phiền phức rất lớn.

Nhà họ Hoàng có mạnh hơn đi nữa cũng không dám tùy ý giết chết chiến sĩ của nước Cửu Châu.

Trong lòng Mã Tuân lập tức nặng nề, không ngờ anh chỉ sơ suất để lộ chút thủ đoạn đã bị Hoàng Thiên Hành đoán được đại khái họ đến từ đâu.

Cũng may đối phương chỉ suy đoán, nếu đối phương thực sự xác định được thân phận của họ, hậu quả rất nghiêm trọng.

Dương Chấn nở nụ cười, bình tĩnh nói: “Gia chủ Hoàng, trí tưởng tượng của ông thật phong phú. Về việc tại sao không có thông tin gì về tôi trong năm năm tôi mất tích, nếu tôi nói vì trong năm năm đó tôi thực sự chẳng làm gì nên thông tin mới có thể đơn giản như vậy, ông có tin không?”

Đây cũng lời nói thật của Dương Chấn, tuy năm năm đó anh đến biên giới phía Bắc, thật ra năm năm ở biên giới phía Bắc, anh gần như chỉ ở trên chiến trường.

Đừng nói là Hoàng Thiên Hành, ngay cả mấy người thuộc Hoàng tộc Cửu Châu cũng chưa chắc đã biết năm năm đó Dương Chấn đi đâu.

Dù có biết thì cũng không ai sẽ nghĩ anh là người thủ hộ trẻ nhất trong lịch sử của nước Cửu Châu.

Suy cho cùng thời gian chỉ có năm năm, từ một tên vô dụng không có gì trở thành một người thủ hộ biên giới phía Bắc, bất cứ ai cũng sẽ nghĩ đây là một chuyện không có khả năng xảy ra.

Nhưng Dương Chấn thực sự đã lập được kì tích này.

Trước câu trả lời của Dương Chấn, Hoàng Thiên Hành cau mày, lúc này ông ta có cảm giác đâm lao phải theo lao.

Nếu cứ vậy thả Dương Chấn và Mã Tuân đi, sự oai nghiêm của một gia chủ nhà họ Hoàng bắt ông ta không thể dễ dàng thả hai người trẻ tuổi này đi được.

Anh ta chưa xác định được thân phận của Dương Chấn. Nếu cậu ta thật sự là một người bình thường không có bối cảnh gì, nói giết là giết ngay được.

Thế nhưng, nếu cậu ta thật sự có lai lịch lớn, giết Dương Chấn sẽ mang tới cho nhà họ Hoàng nguy cơ nghiêm trọng.

“Gia chủ Hoàng, ông đừng đoán tôi có thân phận gì nữa. Dù ông có đoán được, ông nghĩ tôi sẽ nói cho ông biết sao?”

Dương Chấn cười nói: “Hôm nay tôi đến nhà họ Hoàng, chắc hẳn gia chủ Hoàng cũng đã biết mục đích của tôi rồi.”

“Vậy tôi không nói nhảm nữa. Nói thẳng vào trọng điểm, thả Ngải Lâm, tôi sẽ không nhúng tay vào tranh chấp nội bộ của nhà họ Hoàng các ông.”

“Đương nhiên, nếu gia chủ Hoàng thật sự muốn tiếp tục đấu với tôi, cũng không muốn tin lời tôi nói, tôi không ngại giúp Hoàng Thiên Thành thay thế ông đâu.”

Giọng điệu của Dương Chấn cực kỳ bình tĩnh, nhưng nội dung anh nói lại khiến lòng Hoàng Thiên Hành gợn sóng.

Với thực lực mà Dương Chấn và Mã Tuân thể hiện ra, nếu quả thật hai người họ muốn trợ giúp Hoàng Thiên Thành, họ sẽ thật sự có thể giúp Hoàng Thiên Thành thay thế ông ta.

“Cậu đang ép tôi đấy sao?”

Hoàng Thiên Hành nheo mắt hỏi.

Trên khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn kia đã bị lấp đầy bằng sự phẫn nộ.

Dương Chấn cười hờ hững: “Nếu ông nghĩ vậy cũng không sao cả, nhưng tôi có thể nói cho ông biết, nếu hôm nay tôi không gặp được Ngải Lâm, tôi không ngại khiến nhà họ Hoàng mất thêm vài người con cháu dòng chính đâu.”

Hoàng Thiên Hành càng nhíu mặt lông mày hơn, cơn giận trong lòng cũng lớn hơn, ông ta cảm nhận được sự áp lực mãnh liệt từ trên người Dương Chấn.

Ông ta không biết Dương Chấn cố tình nói vậy để hù dọa ông ta, hay cậu ta thật sự có thể lật đổ cả nhà họ Hoàng bằng sức của chính mình.

Ít nhất Dương Chấn và Mã Tuân một mình một ngựa xuất hiện ở nhà họ Hoàng đã khiến ông ta càng tin tưởng Dương Chấn có năng lực diệt trừ nhà họ Hoàng.

Nhìn người trẻ tuổi chỉ mới hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi trước mặt mình, Hoàng Thiên Hành đột nhiên có chút nghi ngờ, mình thật sự là gia chủ nhà họ Hoàng thuộc Yên Đô Bát Môn ư?

Nếu không thì sao lại bị một người trẻ tuổi hù họa?

“Bắt tôi thả Ngải Lâm cũng được, nhưng cậu nhất định phải đồng ý tới tôi một chuyện.”

Hoàng Thiên Hành nghĩ ngợi một lúc lâu rồi bỗng nghiến răng hỏi.

Dương Chấn chau mày: “Đừng lấy sự khoan dung của tôi coi như chip đánh bạc để ông đưa ra yêu cầu với tôi! Hậu quả của việc đó vô cùng nghiêm trọng!”

“Chỉ cần Ngải Lâm có thể chữa khỏi cho con trai Hoàng Chính của tôi, mối thù giữa tôi và cậu sẽ được xóa bỏ!”

Hoàng Thiên Hành kiên định, không hề sợ hãi đối mặt với Dương Chấn.

Mã Tuân lập tức nổi giận, anh ta bước tới, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ông muốn chết đúng không? Nếu ông không giao người ra đây, chúng tôi sẽ tự đi tìm!”

“Chỉ là tới lúc đó nhà họ Hoàng thành ra thế nào, chúng tôi không thể cam đoan được!”

“Đừng nghĩ đến việc dùng tính mạng của Ngải Lâm đe dọa chúng tôi, bởi vì một khi ông làm vậy, hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn!”

“Đừng nghi ngờ lời tôi nói, nếu không thì chỉ sợ ông cũng không biết mình sẽ chết như thế nào đâu.”

Ngải Lâm là người phụ nữ Mã Tuân thích, mặc dù anh đang rất lo lắng, nhưng với tư cách là chiến sĩ biên giới phía Bắc, anh sẽ không cho phép bất cứ chuyện gì đe dọa người thủ hộ biên giới phía Bắc xảy ra.

Hơn nữa Mã Tuân cũng có lòng tin sẽ tìm được Ngải Lâm trong nhà họ Hoàng.

“Cậu Dương, cậu dạy dỗ cấp dưới kiểu đó hả?”

Hoàng Thiên Hành nhíu mày hỏi, trong mắt tràn đầy bất mãn.

Nhưng Dương Chấn lại thản nhiên đáp: “Cậu ấy không phải cấp dưới mà là anh em của tôi! Trùng hợp là những lời cậu ấy nói cũng là lời tôi muốn nói.”

“Bây giờ gia chủ Hoàng có hai lựa chọn, hoặc là thả người, hoặc là chúng tôi tự tìm.”

Dương Chấn vừa nói, vừa nâng tay nhìn vào chiếc đồng hồ Patek Philippe trên cổ tay, sau đó lạnh nhạt nói: “Thời gian của tôi có hạn, chỉ cho ông ba phút suy xét, nếu sau ba phút ông vẫn chưa chọn được thì tôi sẽ tự đi tìm.”

Mã Tuân lấy ra một cái ghế không biết từ đâu để ở sau lưng Dương Chấn.

Dương Chấn ngồi xuống, vắt chéo chân, trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng không có chút sợ sệt.

Xung quanh toàn là thành viên của đội cảnh vệ nhà họ Hoàng, hơn hai mươi họng súng còn đang chĩa vào đầu Dương Chấn, nhưng anh lại như không nhìn thấy, cứ thế bình tĩnh ngồi ở đó.

Trong lòng Hoàng Thiên Hành cực kỳ tức giận, rõ ràng là đang ở địa bàn của ông, rõ ràng hơn hai mươi tay súng của ông đang chĩa súng vào đầu Dương Chấn.

Vì sao ông lại trở thành người bị đe dọa?

Nhưng ông lại không cảm thấy kỳ lạ chút nào.

Người trẻ tuổi trước mặt ông ta như sinh ra để làm vua, toàn thân đều toát ra vẻ oai nghiêm của người bề trên, ngay cả gia chủ nhà họ Hoàng là ông cũng kém xa.

“Được rồi, đã đủ ba phút, gia chủ Hoàng có thể nói ra lựa chọn của mình.”

Chẳng mấy chốc ba phút đã trôi qua, Dương Chấn chậm rãi đứng dậy, xoay nhẹ cổ tay, tùy ý nói.