CHƯƠNG 439: BI KỊCH TRONG ĐỜI NGƯỜI
Rất lâu sau Hoàng Chung mới lấy lại tinh thần, nhất thời không nhịn được cười lớn.
“Dương Chấn, không thể không thừa nhận, cậu rất ngông cuồng!”
“Quả thật là không coi ai ra gì, ếch ngồi đáy giếng!”
“Cậu rất mạnh, thuộc hạ của cậu cũng rất mạnh, ngay cả cường giả cấp bậc như Thiết Thủ cũng có thể bị chém giết.”
“Nhưng vậy thì sao chứ? Thật sự cho rằng chỉ dựa vào chút chiến tích ấy là có thể đến nhà họ Hoàng giết người sao?”
“Nhà họ Hoàng có thể trở thành Yên Đô Bát Môn cũng không chỉ đơn giản là có gốc rễ vững chắc thôi đâu, tôi có thể khẳng định với cậu, chỉ cần cậu dám bước vào nhà họ Hoàng một bước, e rằng còn chưa nhìn thấy Hoàng Thiên Hành thì đã chết không có chỗ chôn rồi.”
Hoàng Chung cười lạnh liên tục, không hề tin tưởng Dương Chấn thật sự có thể bình yên vô sự rời khỏi nhà họ Hoàng.
Ông ta vô cùng muốn Dương Chấn chết ở nhà họ Hoàng, dù sao đời này chỉ có Dương Chấn khiến ông ta phải chịu nhục, e rằng cả đời cũng không thể nào quên.
Nhưng so ra thì ông ta càng muốn trở thành chủ nhà họ Hoàng hơn.
Vì để ông ta trở thành gia chủ mới, phe phái của bọn họ đã cố gắng mấy chục năm.
Ông ta không thể vì tư lợi bản thân mà khiến cố gắng mấy chục năm của phe phái bọn họ tan thành mây khói.
Vì vậy, cho dù ông ta muốn Dương Chấn chết, cũng không thể thật sự nhìn Dương Chấn đi đến nhà họ Hoàng chịu chết.
Dương Chấn thản nhiên liếc nhìn Hoàng Chung, hờ hững nói ra: “Trước giờ tôi vẫn luôn ân oán rõ ràng, mặc dù ông đắc tội với tôi, nhưng tội không đáng chết, vậy nên để lại một con đường sống cho ông, cũng để ông tận mắt nhìn thấy, tôi sẽ khiến những người muốn tôi chết trở thành cái xác không hồn như thế nào.”
Nói xong, Dương Chấn xoay người rời đi, Mã Tuân theo sát ngay đằng sau.
Hoàng Chung sửng sốt một lát rồi mới chợt nhận ra, Dương Chấn thật sự muốn đến nhà họ Hoàng, sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng đuổi theo.
“Dương Chấn, cậu muốn làm gì?”
“Chẳng lẽ ông vẫn nghe không hiểu lời tôi nói sao?”
“Nhà họ Hoàng mạnh mẽ ngoài sức tưởng tượng của cậu, cậu dám bước vào nhà họ Hoàng một bước thì sẽ chết không có chỗ chôn.”
Hoàng Chung giận dữ hét lên.
Ông ta thật sự sốt ruột, nếu như bây giờ Dương Chấn chạy đến nhà nhọ Hoàng, cho dù nhà họ Hoàng có thể dễ dàng giết chết Dương Chấn, nhưng như vậy ông ta cũng hoàn toàn không còn bất kỳ quan hệ gì với vị trí người thừa kế nhà họ Hoàng rồi.
Dù sao, nhiệm vụ giết chết Dương Chấn là do Hoàng Thiên Hành sắp xếp.
Kết quả Dương Chấn không chết, trái lại còn đến nhà họ Hoàng làm loạn, như vậy sao Hoàng Thiên Hành có thể dễ dàng giao vị trí người thừa kế cho ông ta?
Mặc dù về mặt tình thân, người nhà họ Hoàng vô cùng lạnh lẽo, nhưng Hoàng Chung lại giết con gái ruột của Hoàng Thiên Hành.
Chỉ cần Hoàng Thiên Hành còn sống, chắc chắn sẽ không dễ dàng giao vị trí người thừa kế cho ông ta.
Nếu như Dương Chấn đến nhà họ Hoàng làm loạn, Hoàng Thiên Hành lại càng có lý do từ chối ông ta trở thành người thừa kế.
“Tôi tha cho ông một mạng không có nghĩa là có thể dễ dàng tha thứ cho việc ông liên tục khiêu khích tôi, trong vòng mười giây cút ra khỏi tầm mắt của tôi, nếu không, chết!”
Dương Chấn vô cùng lạnh lùng thốt ra.
Đối mặt với ánh mắt của Dương Chấn, Hoàng Chung không nhịn được rùng mình, có loại cảm giác bị dã thú để mắt đến, cả người lạnh thấu xương.
Ông ta không nghi ngờ chút nào, nếu trong vòng mười giây mình không thể rời khỏi tầm mắt Dương Chấn, Dương Chấn sẽ thật sự giết chết ông ta.
“Hi vọng cậu có thể suy nghĩ kỹ càng rồi quyết định có đi đến nhà họ Hoàng hay không!”
Hoàng Chung ném lại một câu như vậy rồi vội vàng tránh ra khỏi lối đi của Dương Chấn.
Nhìn bóng lưng Dương Chấn rời đi, trong mắt Hoàng Chung chứa đầy lo lắng, lúc này lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại.
“Ông nội, nhiệm vụ thất bại! Bây giờ cậu ta muốn đến nhà họ Hoàng, nói muốn giết những người muốn cậu ta chết!”
Hoàng Chung nói.
Bây giờ chuyện đã phát triển vượt quá phạm vi năng lực ông ta có thể xử lý, chỉ đành báo cáo chi tiết với ông nội Hoàng Thiên Thành của ông ta.
Hoàng Thiên Thành ở trong trang viên nhà họ Hoàng nơi xa, sau khi nghe thấy Hoàng Chung nói cũng không thấy bất ngờ, chỉ lạnh nhạt nói: “Được rồi, cháu không cần nhúng tay vào chuyện này nữa, nhớ đừng nói cho bất kỳ kẻ nào!”
Nghe vậy, trong lòng Hoàng Chung giật mình, ý của ông nội là muốn trợ giúp Dương Chấn?
Dù sao, một khi nói chuyện này cho Hoàng Thiên Hành, chỉ cần nhà họ Hoàng có thể dễ dàng giết Dương Chấn, vậy cũng coi như có chút công lao, nói không chừng Hoàng Thiên Hành còn có thể tha thứ cho việc ông ta không hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng ông nội lại muốn giấu chuyện này, đây chẳng phải là bảo ông ta vứt bỏ cơ hội đó, chờ Dương Chấn đến nhà họ Hoàng đối phó với Hoàng Thiên Hành sao?
“Cháu có nghe thấy lời ông nói không?”
Bởi vì suy đoán lung tung, Hoàng Chung quên trả lời, lập tức khiến Hoàng Thiên Thành bất mãn, lạnh lùng chất vấn.
Hoàng Chung giật nảy mình, vội vàng nói: “Ông nội yên tâm, cháu sẽ không nói chuyện này cho bất kỳ kẻ nào!”
“Tốt, bây giờ cháu lập tức trở về nhà họ Hoàng, chờ xem kịch đi!” Hoàng Thiên Thành phân phó.
Trong một căn biệt thự của trang viên nhà họ Hoàng tại Yên Đô.
Hoàng Thiên Thành vừa cúp điện thoại nhếch mép cười, chậm rãi lên tiếng: “Không ngờ con cháu của gia tộc Vũ Văn lại phát triển đến trình độ như ngày hôm nay.”
“Tôi thật sự tò mò, năm năm cậu biến mất rốt cuộc đã đi đến nơi nào? Gặp được chuyện gì? Chỉ trong thời gian ngắn lại có thể nắm giữ bản lĩnh lớn đến vậy.”
“E rằng bây giờ gia tộc Vũ Văn đang vô cùng hối hận với quyết định lúc đầu của mình.”
Hoàng Thiên Thành tự nhỏ: “Bỗng nhiên tôi cảm thấy vô cùng chờ mong biểu hiện của cậu ở nhà họ Hoàng.”
Cùng lúc đó, Dương Chấn đã rời khỏi khách sạn Yên Đô.
“Nhóc con, các cậu đứng lại cho tôi!”
Nào ngờ anh và Mã Tuân vừa ra khỏi khách sạn, bỗng nhiên một giọng nói tức giận từ đằng sau vang lên.
Chỉ thấy một bóng người trẻ tuổi mang theo hai người đàn ông vạm vỡ cao lớn chặn đường Dương Chấn.
Chân mày Dương Chấn chau lại, hờ hững nhìn người trẻ tuổi đang cản đường ở trước mắt.
Người trẻ tuổi này chính là con cháu nhà họ Vương mà lúc trước anh đã từng gặp ở sân bay, tên là Vương Vũ.
Trước đó khi nhìn thấy Vương Vũ ở sân bay, anh ta còn đeo tai nghe headphone, mặc trang phục phong cách hip-hop rộng rãi.
Chỉ là bị Mã Tuân đạp bay, quần áo bẩn thỉu, tóc cũng rối tung.
Lúc này, Vương Vũ đã thay một bộ trang phục nghiêm túc, nào còn giống thiếu niên phong cách hip-hop gặp ở sân bay lúc trước?
Rõ ràng, đối phương đến khách sạn Yên Đô tham gia hôn lễ.
Chỉ sợ anh ta vẫn chưa biết chuyện vừa xảy ra ở khách sạn, ngay cả chủ của nhà họ Vương cũng bị Dương Chấn tự tay giết chết, nếu không anh ta cũng không dám xuất hiện trước mặt Dương Chấn.
“Thế mà đúng là các anh, thế này có được coi là oan gia ngõ hẹp không?”
“Vốn dĩ tôi đã phái người đi tìm các anh rồi, không ngờ các anh lại tự tìm đến cửa.”
“Xem ra các anh là người nơi khác, không biết thân phận của ông đây, tôi có thể cho các anh một con đường sống.”
“Quỳ gối dưới chân rồi nói xin lỗi tôi, đồng thời chui qua háng tôi, mỗi người tự phế một cánh tay, như vậy ân oán lúc trước coi như kết thúc!”
Vương Vũ ngang ngược nói, hai tên vệ sĩ đứng sau lưng anh ta nhìn chằm chằm vào Dương Chấn và Mã Tuân.
“Ở Giang Châu, hình như chưa bao giờ gặp nhiều người ngu xuẩn như vậy, tại sao đường đường là thành phố trung tâm của nước Cửu Châu lại xuất hiện nhiều người ngu xuẩn như vậy chứ?”
Đột nhiên Dương Chấn hỏi, trong lời nói tràn đầy bất đắc dĩ.
“Bởi vì Yên Đô là thủ đô của nước Cửu Châu, rất nhiều người đã quen sống trong nhung lụa, dựa vào bối cảnh của gia tộc nên ngang ngược kiêu căng.”
Mã Tuân cười lạnh, sau đó lại châm chọc nói: “Có lẽ là bởi vì đã làm chuyện xấu giống vậy quá nhiều nên bọn họ mới không coi ai ra gì, tự cho rằng ai thấy bọn họ đều sẽ khom lưng uốn gối, vui cười tiếp đón, như vậy mới có thể thể hiện địa vị tôn quý của bọn họ?”
Dương Chấn khẽ gật đầu, tỏ ra suy ngẫm điều gì, cất lời: “Không ngờ cậu chỉ ở Yên Đô một thời gian mà có thể nhìn ra nhiều thứ như vậy, không tệ, có tiến bộ!”
Nghe thấy Dương Chấn khen ngợi, Mã Tuân cười hì hì: “Cảm ơn anh Chấn khen ngợi!”
Thấy Dương Chấn và Mã Tuân cười nói như không có ai bên cạnh, Vương Vũ thật sự cảm giác được mình bị coi thường, trên khuôn mặt trẻ tuổi lộ rõ vẻ mờ mịt.
“Khốn kiếp, các anh lại dám coi thường tôi!”
Vương Vũ nổi cáu, tức giận đùng đùng nói ra.
Dương Chấn chợt hỏi: “Anh là người của nhà họ Vương, ông nội anh tên là Vương Hổ, phải không?”
“Nhóc con, xem ra anh đã biết ông nội của tôi là ai.”
“Bây giờ biết sợ rồi chứ?”
“Nếu đã vậy, còn không mau chóng quỳ xuống cầu xin tha thứ, có lẽ tôi còn có thể cho anh một con đường sống.”
Nghe thấy Dương Chấn biết Vương Hổ, Vương Vũ cho rằng Dương Chấn sợ hãi, lập tức trở nên kiêu ngạo, đắc ý nhìn chằm chằm Dương Chấn nói.
Nào ngờ Dương Chấn lại lắc đầu, vừa cười vừa nói: “Nếu là thế, vậy đúng là tôi không nhầm, ngay vừa rồi, ông nội của anh đã bị tôi giết.”
“Khốn kiếp, anh lại dám sỉ nhục ông nội tôi!”
“Tôi chính là cháu trai của chủ nhà họ Vương, biết nhà họ Vương đại biểu cho cái gì không?”
“Nhà họ Vương làm việc cho nhà họ Hoàng trong Yên Đô Bát Môn đấy, anh dám coi thường tôi, vậy cũng chính là coi thường nhà họ Hoàng.”
“Bây giờ tôi thay nhà họ Hoàng dạy anh một bài học, cũng để cái người ngoài như anh biết được, đắc tội tôi sẽ có kết cục như thế nào!”
Vương Vũ bị lời nói của Dương Chấn chọc giận, hoàn toàn nổi điên.
Trên mặt Dương Chấn đều là suy ngẫm, cười nới: “Vừa rồi, tôi giết ông nội anh ngay trước mặt người nhà họ Hoàng, bây giờ tôi đang định đến nhà họ Hoàng giết chơi chơi mấy người muốn chết đây.”
“Mẹ nó! Ngay cả nhà họ Hoàng mà cũng dám sỉ nhục.”
“Tôi có thể nói rõ ràng với anh, chuyện anh vừa bịa ra là chuyện rất lớn! Cho dù tôi không giết anh, nhà họ Hoàng cũng sẽ giết anh.”
“Nhưng nếu như tôi giết anh, nói không chừng nhà họ Hoàng sẽ ghi công lớn cho tôi, vì vậy tôi sẽ không bỏ qua cho anh.”
Vừa dứt lời, Vương Vũ phất tay sai bảo: “Phế hai tên khốn kiếp này cho tôi, bắt bọn họ quỳ gối dưới chân tôi, nếu như vẫn không cầu xin, vậy giết luôn cho tôi!”
“Vâng!”
Hai tên vệ sĩ nhận được mệnh lệnh của Vương Vũ, vội vàng bước lên phía trước, chuẩn bị ra tay với Dương Chấn và Mã Tuân.
“Khốn kiếp, dừng tay cho tôi!”
Đúng lúc này, bỗng nhiên một giọng nói đầy tức giận vang lên.
“Chú Chung, sao chú cũng ở đây?”
Nhìn thấy Hoàng Chung, Vương Vũ rất kinh ngạc, vội vàng chạy lên trước nói: “Chú Chung, cháu đang định tìm chú báo cáo một chuyện.”
Vương Vũ nói rồi chỉ tay vào Dương Chấn và Mã Tuân, tức giận nói: “Vừa rồi hai tên đần độn này nói bọn họ đã giết ông nội cháu, bây giờ còn muốn đến nhà họ Hoàng giết chơi chơi mấy người.”
“Chú Chung, chú nói xem, có phải bọn họ bị ngu rồi hay không?”
“Nhưng mà chú yên tâm, cháu đã mang vệ sĩ của nhà họ Vương đến rồi, bây giờ lập tức giết chết hai tên khốn kiếp này, để bọn họ phải trả giá bằng mạng sống vì đã sỉ nhục nhà họ Hoàng.”
Vương Vũ không hề nhận ra biểu cảm trên mặt Hoàng Chung đã hoàn toàn âm u, vẫn đang hớn hở nói lời nhảm nhí nịnh nọt.
“Cậu muốn chết, đừng liên lụy đến tôi!”
Hoàng Chung đẩy Vương Vũ ra, đi thẳng đến trước mặt Dương Chấn, vội vàng giải thích: “Ngài Dương, tên ngu xuẩn kia không có bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Hoàng.”
“Ngài định ném cậu ta xuống biển cho cá ăn?”
“Hay là ném vào núi hoang nuôi sói?”
“Chỉ cần một câu của ngài, không cần ngài ra tay, tôi sẽ xử lý sạch sẽ giúp ngài!”
Lời của Hoàng Chung giống như sấm sét đánh lên trên người Vương Vũ, khiến anh ta dại ra, miệng há to, trong mắt tràn đầy không thể tưởng tượng nổi.