CHƯƠNG 437: MUỐN CHẾT NHƯ THẾ NÀO
Chỉ thấy Tay Sắt vừa rồi còn liên tục rút lui bỗng nhiễn có một cỗ sát cơ mãnh liệt bộc phát ra từ trên tay ông ta.
Tay Sắt vốn luôn ở thế phòng ngự, bỗng nhiên đánh ra một quyền công kích đúng vào vị trí trái tim của Mã Tuân.
Mắt thấy nắm đấm của mình sắp trúng vào người Mã Tuân, đúng lúc này, một lưỡi dao lóe ra sáng âm u phóng ra từ giáp sắt trên tay ông ta.
Lưỡi dao sắc nhọn nhắm thẳng vào trái tim Mã Tuân phóng tới.
Mặt mũi Tay Sắt toàn là sát ý: “Chết đi!”
Ông ta muốn giết Mã Tuân!
“Ông dám!”
Dương Chấn lập tức nổi giận, trong lúc đó đã đứng lên.
Một chiếc đũa bạc trong tay anh “Vèo” một tiếng, bay ra ngoài.
“Keng!”
Ngay sau đó, một tiếng vang sắc bén của kim loại va chạm vào nhau đột ngột vang lên.
“Rầm!”
Cùng lúc đó, một tiếng va chạm trầm đục khác cũng đồng thời vang lên.
Dưới sự ngạc nhiên của mọi người, nắm đấm mạnh mẽ của Mã Tuân đã trúng vào vị trí trái tim của Tay Sắt.
Ám khí bay ra từ giáp sắt trên tay Tay Sắt vừa rồi còn chưa chạm được vào cơ thể Mã Tuân, ngược lại ông ta đã bị Mã Tuân đánh trúng một quyền.
Thân thể Tay Sắt bay thẳng ra ngoài, người còn trên không trung đã phun ra một ngụm máu.
Đám người nhà họ Vương và nhà họ Ngải như đang được chứng kiến một chuyện không thể nào tưởng tượng nổi, người nào cũng trợn tròn mắt, miệng há ra.
Trong đại sảnh của bữa tiệc, chỉ có Mã Tuân thân thể khôi ngô đang đứng ở đó, quần áo trên người rì rào rung động.
Rốt cuộc Dương Chấn cũng thở phào nhẹ nhõm, mặc dù Mã Tuân thắng nhưng vừa rồi nếu anh không kịp thời phát hiện ra rồi dùng một cây đũa bạc chặn lại ám khí của Tay Sắt.
Thì bây giờ Mã Tuân đã là một xác chết.
Tất cả đều xảy ra với tốc độ ánh sáng, thậm chí đám người nhà họ Vương và nhà họ Ngải còn không hề trông thấy Tay Sắt bắn ra ám khí, cũng không thấy chiếc đũa mà Dương Chấn bắn ra mà chỉ nhìn thấy Tay Sắt bị Mã Tuân đánh trúng một quyền nôn ra máu.
Cơ thể Tay Sắt nặng nề ngã xuống dưới chân Hoàng Chung, hơi thở trên người rất mỏng manh, đâu còn giống như Tay Sắt giết người trong truyền thuyết?
Hoàng Chung nhìn Tay Sắt nôn ra máu nằm dưới chân mình, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Giờ phút này, trong đầu ông ta bỗng nhiên xuất hiện cảnh tượng lúc trước bị Dương Chấn ép phải quỳ trên mặt đất kia.
Càng nghĩ, trong lòng ông ta càng sợ hãi.
Ngày đó là ở bên ngoài, người Yên Đô cũng không hề tận mắt nhìn thấy.
Hôm nay, trong bữa tiệc này còn có người của nhà họ Vương và nhà họ Ngải, nếu bị bọn họ nhìn thấy, Hoàng Chung ông cũng thật sự không còn bất kỳ đường sống nào để xoay người nữa.
Ông ta sẽ trở thành trò cười của toàn bộ Yên Đô, cũng sẽ liên lụy khiến nhà họ Hoàng mất mặt.
Đây cũng không phải là chuyện quan trọng nhất, chuyện quan trọng nhất là, Dương Chấn có giết mình không?
“Loạt xoạt! Loạt xoạt!”
Đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân đánh gãy suy nghĩ của Hoàng Chung.
Là Mã Tuân!
Lúc này, trên mặt anh ta toàn là sát ý, đang đi từng bước một hướng về phía ông ta.
Khi Mã Tuân cách ông ta càng ngày càng gần, sự sợ hãi trong lòng Hoàng Chung cũng dần dần tăng lên.
Thậm chí ông ta còn nghĩ đến chuyện quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, ngay lúc ông ta đưa ra quyết định sẽ quỳ xuống, bỗng nhiên Mã Tuân lại dừng bước, một cước giẫm lên lồng ngực Tay Sắt.
Một quyền vừa rồi, gần như Mã Tuân đã dồn hết sức của mình, bởi vậy có thể thấy được, sức mạnh của Tay Sắt lớn thế nào.
Cũng bởi vì thực lực của đối phương quá mạnh nên mới khiến Mã Tuân không nghĩ đến, Tay Sắt có thể sẽ dùng ám khí giết mình.
Có lẽ người khác không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh ta lại biết, vừa rồi Dương Chấn đã cứu anh ta.
Vừa rồi, Tay Sắt đã đánh đổi bản thân bị thương để giết chết Mã Tuân.
Đáng tiếc, âm mưu của ông ta đã bị Dương Chấn phát hiện, đồng thời ra tay ngăn cản.
Cho nên ông ta mới bị một quyền của Mã Tuân đánh cho gần chết, còn Mã Tuân thì vẫn sống khỏe.
“Đường đường là cao thủ võ đạo thế mà lại dùng thủ đoạn ti tiện như thế, nếu như vậy, giữ ông lại trên đời này cũng là tai họa.”
“Ông, vẫn nên chết đi!”
Lời vừa ra, Mã Tuân cũng giẫm một cước trên cổ Tay Sắt.
“Cạch!”
Một tiếng xương gãy vang lên giòn tan, cổ Tay Sắt bị vặn gãy, hơi thở hoàn toàn biến mất.
Cho đến lúc chết, trong mắt Tay Sắt vẫn vô cùng hoảng sợ.
Có lẽ ngay chính bản thân ông ta cũng không ngờ Mã Tuân sẽ giết mình, hơn nữa còn gọn gàng như thế, khiến ông ta ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không có.
“Tay Sắt, chết rồi?”
“Bị một người hơn hai mươi tuổi, giết chết?”
“Làm sao có thể?”
“Mười năm trước, ông ta là ma đầu nổi tiếng ở Yên Đô, sao ông ta có thể dễ dàng bị giết như thế được chứ?”
Tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều sợ ngây người, trong mắt mỗi người chỉ còn lại sự hoảng sợ.
Hoàng Chung lại càng thêm kinh hãi, hai chân bỗng mềm nhũn đặt mông ngồi trên mặt đất, không thể tin nổi nói ra: “Chuyện này sao có thể chứ?”
Nhà họ Hoàng được chia làm hai phe phái, một phe theo gia chủ Hoàng Chính, phe còn lại đi theo ông ta.
Mỗi một phe phái, đều bồi dưỡng cao thủ cho mình.
Tay Sắt chính là cao thủ giỏi nhất do phe phái của ông ta bồi dưỡng ra, chính là để giúp bọn họ dọn sạch tất cả chướng ngại, giúp ông ta thuận lợi kế thừa vị trí gia chủ.
Nhưng hôm nay, lại bị giết chết!
Có thể đoán được, chuyện này đối với Hoàng Chung mà nói là một sự đả kích nặng nề cỡ nào.
Có thể nói, cái chết của Tay Sắt đối với phe phái của ông ta giống như bị chặt mất một cánh tay.
Cho dù không có Hoàng Chính thì vị trí người thừa kế của Hoàng Chung cũng ngồi không vững.
“Hoàng Chung, ông còn nhớ tôi vừa nói gì không?”
Dương Chấn bỗng nhiên mở miệng, vẻ mặt bình tĩnh nói ra: “Chó không thể thay đổi bản chất thích ăn phân!”
“Trước đó ở Giang Châu, bởi vì ông phách lối, làm người quá mức bành trướng nên mới khinh thường sức mạnh của tôi, kết quả bị tôi ép đến mức phải quỳ xuống đất, cũng bởi vậy, ông mới mất đi vị trí người thừa kế.”
“Lần này, ông tự cho rằng nơi này là Yên Đô, là sân nhà của ông nên giết chết tôi là chuyện dễ như trở bàn tay, cho rằng có một cao thủ bảo vệ là có thể dễ dàng giết chết tôi, nhưng ông vẫn thất bại.”
“Lần này, vẫn do ông khinh thường sức mạnh của tôi.”
“Cho nên tôi mới nói, ông là chó không thể thay đổi bản chất thích ăn phân!”
“Lần trước, tôi để ông quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, cho ông một con đường sống, nhưng lần này, ông thử nói xem, tôi nên trừng trị ông như thế nào đây?”
Vừa nói chuyện, Dương Chấn vừa đi tới trước mặt Hoàng Chung, từ trên cao nhìn chằm chằm xuống ông ta, giống như đang nhìn một người chết.
“Bịch!”
Đúng lúc này, bỗng nhiên phía sau vang lên một tiếng quỳ gối xuống đất.
“Ngài Dương, tôi có mắt không tròng, lại dám ôm hi vọng đối với nhà họ Hoàng, tôi thật sự biết sai rồi.”
“Xin ngài tha cho tôi một con đường sống, sau này nhà họ Vương sẽ phục tùng theo ngài!”
“Ngài Dương, xin tha mạng!”
Ở chỗ nhà họ Vương, Vương Hổ quỳ hai đầu gối xuống đất, khóc lóc cầu xin nói.
Trước đó, vì nhà họ Vương, ông ta đã đồng ý với Dương Chấn dùng cái chết của mình để đổi với Dương Chấn một con đường sống cho nhà họ Vương.
Ngay lúc ông ta quyết định muốn chết, ai ngờ Hoàng Chung lại xuất hiện.
Mặc dù ông ta hận người nhà họ Hoàng đã lừa gạt mình, nhưng vẫn thấy được một tia hi vọng.
Kết quả, ngay cả Tay Sắt cùng chết dưới tay Mã Tuân.
Hi vọng của ông ta đã hoàn toàn tan biến hết!
Tận mắt nhìn thấy cảnh tượng Tay Sắt bị Mã Tuân đạp gãy cổ mà chết, Vương Hổ thật sự rất sợ, ông ta không muốn chết, ông ta vẫn còn muốn sống.
“Lúc nãy ông đã đi đâu vậy? Bây giờ biết sợ rồi à?”
Mã Tuân liên tục cười lạnh.
Đối với nhà họ Vương, anh ta không có chút thiện cảm nào.
Mặc dù nhà họ Vương bị nhà họ Hoàng bức ép nên mới cưới Ngải Lâm, nhưng anh ta vẫn vô cùng chán ghét nhà họ Vương.
Dương Chấn không thèm nhìn Vương Hổ thêm một cái nào, chỉ nói một câu: “Chết đi!”
“Vụt!”
Ngay lúc giọng nói của anh ta rơi xuống, Mã Tuân đã đá một cước vào trên người Vương Hổ.
Ngay cả Tay Sắt còn bị anh ta đánh chết dễ như trở bàn tay, huống chi là Vương Hổ?
“Gia chủ!”
Người nhà họ Vương trông thấy Vương Hổ bị giết, mặt mũi người nào cũng tràn đầy bi thương.
Vừa mới tận mắt nhìn thấy cảnh tượng Mã Tuân đánh chết Tay Sắt.
Nên lúc này bọn họ cũng không dám giận cũng không dám nói gì mà chỉ có thể đem tất cả phẫn nộ chôn giấu dưới đáy lòng mình.
Cả người Hoàng Chung xụi lơ trên mặt đất, Vương Hổ bị giết, sức lực trong người ông ta trong nháy mắt như bị rút sạch.
“Ông muốn chết như thế nào?”
Dương Chấn vô cảm nói.
Hoàng Chung không nói gì, hai mắt đờ đẫn dần dần trở nên dữ tợn và điên cuồng.
Bỗng nhiên ông ta ngửa mặt lên trời cười to: “Nhóc con, cậu thật sự cho rằng, người của cậu giết Tay Sắt rồi là có thể làm gì được tôi ư?”
“Chẳng lẽ cậu quên mất, nữ chính hôm nay vẫn chưa xuất hiện sao?”
“Chỉ cần cậu dám tổn thương đến một cọng lông trên người tôi, tôi sẽ khiến cô ta phải chết!”
“Lần này, tôi muốn đòi lại sự nhục nhã của mình lần trước, gấp bội lần!”
Hoàng Chung điên cuồng cười to, mặt mũi đầy dữ tợn.