Chàng Rể Chiến Thần

Chương 433




CHƯƠNG 434: VẪN KHÔNG TIN

Tất cả mọi người đều rất ngạc nhiên, ánh mắt đầy sợ hãi.

Duy chỉ có Mã Tuân là sắc mặt vẫn bình tĩnh, chỉ là ánh mắt khi nhìn Dương Chấn lại chứa đầy sự tôn kính.

Đây chính là vị thần trong lòng tất cả anh em ở biên giới phía Bắc.

Từng có một đại nhân vật nói một câu, người đó nói: “Nước Cửu Châu có Dương Chấn chính là quốc gia vô địch!”

Qua đó có thể thấy được, sức ảnh hưởng của Dương Chấn mạnh đến mức nào.

“Ông có biết giết tôi sẽ bị tội gì không?”

Dương Chấn đứng chắp tay, sắc mặt bình tĩnh nhìn Vương Hổ đang cực kì hoảng sợ, lạnh nhạt hỏi.

Trong mắt Vương Hổ chỉ có sợ hãi, nghe câu hỏi của Dương Chấn, ông ta càng sợ càng bất an, nào dám trả lời?

Dương Chấn bỗng nói: “Mã Tuân, cậu đến nói cho chủ nhà họ Vương, định mưu sát trọng thần quốc gia sẽ bị tội gì?”

Nghe thế, trong lòng Mã Tuân ngạc nhiên, anh Chấn định nói ra thân phận của mình hay sao?

Người nhà họ Vương và người nhà họ Ngải thì rất mù mờ, trọng thần quốc gia?

Ý của anh là anh chính là trọng thần của Dương Chấn?

Mã Tuân nghiêm túc nói: “Theo luật pháp nước Cửu Châu, người có ý định mưu hại trọng thần quốc gia thì giống như kẻ phản quốc, kẻ phạm tội chính ngũ mã phanh thây! Còn ảnh hưởng đến cửu tộc!”

Ầm!

Mã Tuân vừa nói ra những lời này, toàn bộ người nhà họ Vương và nhà họ Ngải đều sợ hết sững ra.

Dù là ngũ mã phanh thây hay là ảnh hưởng đến cửu tộc, thì cũng đều là tội nạng nhất của nước Cửu Châu.

“Cậu… Rốt cuộc cậu đang nói gì?”

Vương Hổ run rẩy nói, trong lòng ông ta bỗng nghĩ tới khả năng nào đó, nhưng lại không chịu tin tưởng sự thật này.

Trong lòng Ngải Xuyên cũng vô cùng kinh hãi, có một lần tình cờ, ông ta đã nghe nói về một truyền thuyết liên quan đến biên giới phía Bắc.

Nghe nói, người thủ hộ biên giới phía Bắc hiện nay là một chàng trai rất trẻ, tuổi đời chưa đến ba mươi, thực lực rất kinh khủng.

Ngay cả súng đạn cũng không thể khiến người đó bị thương.

Người như thế đã vượt ra khỏi phạm vi của loài người rồi.

Một người có thể địch lại cả nửa quốc gia đối địch!

Có thể tưởng tượng ra sự kinh khủng của loại người này.

“Ba, cậu ta đang phô trương thanh thế thôi, giết cậu ta mới có thể tự cứu, nếu không với thực lực mà cậu ta vừa cho thấy thì muốn giết chúng ta là dễ như trở bàn tay!”

Sau phút giây sợ hãi ngắn ngủi, Vương Hồng Hiền nghiến răng nói.

Ông ta biết, chắc chắn Dương Chấn sẽ không bỏ qua cho nhà họ Vương, chỉ đành gửi hi vọng lên người Vương Hổ, mong Vương Hổ còn có chuẩn bị khác.

“Này cậu, chẳng lẽ cậu cứ tưởng chúng tôi chỉ chuẩn bị mấy cái này với cậu thôi, chứ không chuẩn bị những thủ đoạn càng lợi hại khác sau?”

Nghe thấy lời nói của Vương Hồng Hiền, Vương Hổ không do dự nữa, mặt đầy điên cuồng nói: “Tôi nói thật cho cậu, trừ những tay súng này ra, tôi còn chuẩn bị thêm ba tay bắn tỉa nổi danh quốc tế.”

“Giờ đây ba thanh súng trường bắn tỉa Barrett đều đang ngắm thẳng đầu cậu.”

“Chỉ cần tôi ra lệnh, đầu của cậu lập tức bị bắn vỡ tung.”

“Bây giờ cậu còn cho rằng, với sức của một mình cậu thì có thể chống lại nhà họ Vương sao?”

Vương Hổ nói rõ hết, ông ta chẳng còn lựa chọn nào khác nữa rồi.

Như lời của Vương Hồng Hiền, với sự mạnh mẽ của Dương Chấn, nếu không giết chết Dương Chấn thì nhà họ Vương sẽ bị diệt.

Vốn dĩ Vương Hồng Hiền chỉ có một tia hi vọng, sau khi nghe thấy lời nói của ba mình, sự sợ hãi trong lòng đã tan thành mây khói hết, ông ta đột nhiên ngửa mặt lên trời cười ha ha: “Cậu kia, cậu tránh được súng tiểu liên, nhưng cậu có thể tránh được súng sường bắn tỉa không?”

“Cậu dám giết con tôi, tôi muốn băm xác cậu thành trăm mảnh!”

“Chờ khi tôi giết cậu rồi, tôi còn muốn tìm đến mỗi một kẻ có quan hệ với cậu, sau đó chậm rãi tiễn bọn họ đến địa ngục chơi với cậu, hahahaha…”

Vương Hồng Hiền phá lên cười, ánh mắt đầy điên cuồng.

Những người khác của nhà họ Vương đều phấn khởi ra mặt, chỉ muốn mình có thể tự ra tay giết chết Dương Chấn.

Bên phía nhà họ Ngải, thì chủ nhà Ngải Xuyên không nói lời nào, nên những người khác cũng không dám tỏ vẻ gì.

Lúc này ánh mắt Ngải Xuyên lóe lên, ánh mắt khi nhìn Dương Chấn lại có tí đồng tình.

Dưới cái nhìn của ông ta, thực lực mà Dương Chấn thể hiện ra đúng là rất kinh người.

Nhưng sự chuẩn bị của nhà họ càng đầy đủ hơn, ba cây súng trường bắn tỉa, sợ rằng cõi đời này chẳng ai có thể tránh rồi nhỉ?

Dù ông ta nghi ngờ Dương Chấn rất có khả năng chính là cái người trong truyền thuyết biên giới phía Bắc, nhưng đây cũng chỉ là đoán mà thôi.

Còn với tình hình trước mắt thì ông ta tin nhà họ Vương có thể giết chết Dương Chấn hơn.

“Thế sao?”

Dương Chấn cười nhạt, bỗng bỏ chén trà sứ màu trắng trên tay xuống, sau đó tiện tay cầm lên đũa bạc trên bàn lên.

Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, anh vung tay lên.

“Ầm! Ầm! Ầm!”

Sau đó là ba tiếng va chạm liên tục vang lên.

Cùng lúc đó, ba tay bắn tỉa ẩn náu xung quanh khách sạn Yên Đô, ở nơi cao nhất của tòa nhà cao tầng cách đó chừng trăm mét, có ba góc có tay bắn tỉa ẩn nấp.

Vốn dĩ bọn họ đang nhắm thẳng vào đầu Dương Chấn, nhưng bỗng nhiên phát hiện trên môi Dương Chấn nở một nụ cười bông đùa, sau đó thì thấy anh vung tay lên.

“Phụt! Phụt! Phụt!”

Bọn họ chẳng biết chuyện gì xảy ra, ba tay bắn tỉa ở ba chỗ khác nhau nhưng giữa ấn đường mỗi người đều xuất hiện một lỗ máu.

Còn có nửa chiếc đũa bạc ghim ngoài trán.

Nhìn sảnh tiệc trong khách sạn, sau khi Dương Chấn tiện tay ném ra ba cây đũa bạc thì cười haha nói: “Tay bắn tỉa của ông bị tôi giết rồi, bây giờ các ông còn hậu chiêu gì nữa?”

Nghe thấy lời nói của Dương Chấn, mỗi người nhà họ Vương đều phá lên cười, như đang nghe thấy chuyện nực cười lắm đó.

“Cái tên ngu này, mọi người có nghe thấy cậu ta nói gì không?”

“Hình như cậu ta ném mấy chiếc đũa, chẵng lẽ ý của cậu ta là, chỉ tiện tay ném ba chiếc đũa là có thể giết ba tay bắn tỉa cách xa đây trăm mét sao?”

“Chắc chắn là tên ngu trong đám ngu rồi, cậu ta tưởng mình còn giỏi hơn mấy tay bắn tỉa hay sao?”

Người nhà họ Vương cười đến mức chẳng biết trước sau, thậm chí có người còn học theo động tác của Dương Chấn, cầm một chiếc đũa bạc lên, sau đó tiện tay ném đi, còn phối âm rằng: “Phụt!”

“Chết!”

“Hahahaha…”

Tất cả người nhà họ Vương đều cười to.

Nhưng trong mắt Dương Chấn thì lại có cảm giác như đang nhìn mấy tên đần, bất đắc dĩ cười lắc đầu: “Mã Tuân, cậu nói xem, sao những người này sắp chết đến nơi rồi mà vẫn cười vui như thế?”

Mã Tuân trào phúng: “Vì bọn họ ngu, có biết gì về sự mạnh mẽ của anh Chấn đâu!”

“Tiếng cười của họ khiến tôi cảm thấy khó chịu quá, làm sao đây?” Dương Chấn hỏi.

“Theo luật pháp nước Cửu Châu, anh có quyền hạ lệnh giết bọn họ.” Mã Tuân nói.

“Vậy cậu đi giết mấy tên cười sướng nhất trước đi.” Dương Chấn nói.

Dương Chấn vừa nói xong thì chân Mã Tuân di chuyển, mọi người chỉ thấy một luồng sáng lập tức xông tới chỗ người nhà họ Vương.

“Cậu kia, cậu dám!”

Vương Hổ lập tức giận dữ hét lên.

Vì nơi mà Mã Tuân xông đến chính là con trai của ông ta, Vương Hồng Hiền.

“Thịch!”

Vương Hổ vừa nói xong, một quyền vô địch của Mã Tuân đã mạnh mẽ chưởng lên trái tim Vương Hồng Hiền.

Cùng với một tiếng va chạm mạnh vang lên, cơ thể của Vương Hồng Hiền bị đánh bay ra ngoài.

Phút giây khi cơ thể ông ta ngã xuống thì khả năng sống sót đã chẳng còn.

Ban nãy người nhà họ Vương vẫn đang điên cuồng cười to thì giờ đây, tiếng cười im bặt, ai cũng sợ hãi nhìn thi thể của Vương Hồng Hiền.

“Chết rồi?”

Người nhà họ Ngải, sắc mặt ai nấy cũng đầy sợ hãi.

Hai mắt Ngải Xuyên hơi híp lại, ông ta thật sự không hiểu nổi, Dương Chấn đã bị ba tay bắn tỉa ngắm trúng đầu mà sao lại dám làm thế?

Chẳng lẽ không sợ nhà họ Vương thật sự ra lệnh cho tay bắn tỉa nổ súng rồi giết hai người họ hay sao?

Đến tận lúc này, ông ta vẫn không chịu tin, Dương Chấn chính là người thủ hộ biên giới phía Bắc trong truyền thuyết.

“Cậu… cậu, sao cậu dám giết con trai trưởng của Vương Hổ tôi?”

Sắc mặt đầy sự khó tin, tận mắt chứng kiến con trưởng của mình bị giết, ông ta có cảm giác như đang nằm mơ.

Mã Tuân lạnh lùng nói: “Anh Chấn nói, ai cười sướng nhất thì bảo tôi giết người đó, nhà họ Vương nhiều người thế mà ông ta chính là kẻ cười bừa bãi nhất, thế nên tôi giết ông ta!”

“Nhưng mà anh Chấn bảo là tôi giết mấy người, giờ mới chết một, nên tôi phải giết thêm ít nhất là một người nữa, thì mới tính là mấy người.”

“Mấy người cười tiếp đi, nếu không thì tôi cũng không biết kẻ đáng chết tiếp theo là ai.”

Sắc mặt Mã Tuân cực kì bình tĩnh, còn tỏ vẻ phiền não, như rất khó để chọn ra kẻ đáng chết tiếp theo là ai.

Vương Hổ cảm giác đất trời quay cuồng, chân lảo đảo, lui ra sau mấy bước, trên mặt càng ngày càng dữ tợn.

“Hai người giết cháu trai trưởng của tôi, còn giết cả con trai trưởng của tôi, hôm nay, nếu tôi không biết chết hai cậu thì Vương Hổ tôi thề sẽ không làm người!”

Vương Hổ nhất thời giận dữ, gần gào thét ra những lời này.

Vì cảm xúc kích động nên máu dồn lên não, ông ta đột nhiên nôn ra một ngụm máu, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, không hồng hào chút nào, giống như bị tổn thượng nặng lắm.

“Gia chủ!”

Người nhà họ Vương dồn dập đi tới, cảm xúc ai ai cũng kích dồng.

Vương Hổ cố nhịn cơn giận, ánh mắt chăm chú nhìn Dương Chấn gắt gao, rồi làm một động tác tay với nơi mà mấy tay bắn tỉa ẩn náu: “Giết cậu ta!”

Đây là động tác tay mà trước đó ông ta đã bàn bạc trước với ba tay bắn tỉa, nhưng ông ta làm ba lần liên tiếp cũng không nghe thấy tiếng súng vang lên.

Dương Chấn đứng tại chỗ, cười híp mắt nhìn ông ta nói: “Chủ nhà họ Vương, tôi nói rồi mà, người của ông bị tôi giết cả rồi, sao ông cứ không chịu tin nhỉ?”