Chàng Rể Chiến Thần

Chương 426




CHƯƠNG 427: CÙNG NHAU ÉP HỎI

Ánh mắt Dương Chấn bình tĩnh như nước, không hề có gợn sóng nào.

Ngay khi tất cả mọi người cho rằng anh sẽ đồng ý cho Đông Tà đi theo mình, anh lại thản nhiên lên tiếng: “Ông đi đi!”

Nói xong, anh dứt khoát cất bước rời đi.

“Cái gì? Thế mà anh ta lại từ chối!”

“Đông Tà chính là cường giả trong top ba của nhà họ Hoàng đấy, cường giả cấp bậc này chủ động xin đi theo mà còn có thể bị từ chối?”

“Đừng quên, ở trước mặt anh ta, Đông Tà không chịu nổi một kích, cường giả như vậy nào cần Đông Tà đi theo chứ?”

Nhìn bóng lưng Dương Chấn rời đi, mọi người bên trong phòng họp đều sợ ngây người.

Nhưng rất nhanh đã có người hiểu rõ điểm mấu chốt, cường giả cấp bậc như Dương Chấn nào cần người khác bảo vệ?

Đông Tà lại không khiếp sợ giống những người khác, Tông Sư có kiêu ngạo của Tông sư, há có thể tùy tiện cho người ta đi theo?

Nếu quả thật dễ dàng như vậy đã có thể cho người ta theo, há chẳng phải khắp nơi trên thế giới này đều là Tông Sư sao?

“Tôi sẽ không bỏ cuộc!”

Trong ánh mắt Đông Tà tràn đầy kiên quyết.

Giống như ông ta đã nói, hợp đồng giữa ông ta và nhà họ Hoàng đã đến hạn, nếu như không có Dương Chấn, có lẽ ông ta sẽ gia hạn hợp đồng với nhà họ Hoàng.

Nhưng bây giờ, cho dù chết ông ta cũng sẽ không làm việc cho nhà họ Hoàng nữa.

Ông ta vốn lớn tuổi, đã không còn nhiều thời gian cho ông ta tìm kiếm cơ hội trở thành Tông Sư nữa rồi.

Có thể gặp được Dương Chấn, đó chính là cơ hội duy nhất của ông ta.

Bây giờ nhà họ Hoàng muốn giết Dương Chấn, đây căn bản là một chuyện không có khả năng, sao ông ta có thể tiếp tục đi theo nhà họ Hoàng, mà đắc tội với một sự tồn tại kinh khủng không thể nào bị giết được chứ?

Còn Dương Chấn thì đã mang Cao Hùng rời đi.

Cao Hùng nơm nớp lo sợ đi theo sau lưng Dương Chấn, ông ta không biết Dương Chấn muốn dẫn mình đi đâu, cũng không biết vì sao Dương Chấn muốn dẫn ông ta đi.

Chỉ biết là, chắc chắn không phải là chuyện tốt.

Nhưng đáng để vui mừng chính là, tạm thời Dương Chấn sẽ không giết mình.

Chỉ cần không chết thì sẽ còn có cơ hội!

Nửa tiếng sau, xe lái đến một trang viên.

“Ngài Dương, sao ngài lại đến đây?”

Quan Tuyết Tùng nhìn thấy Dương Chấn thì rất kinh ngạc.

Bây giờ, nhà họ Quan đã hoàn toàn giao cho Quan Tuyết Tùng quản lý, Quan Tôn Sắc thì về hưu nghỉ ngơi điều dưỡng ở nhà, vây một miếng đất nhỏ trong trang viên nhà họ Quan, trồng một ít rau xanh và hoa cỏ, hưởng thụ niềm vui gia đình.

“Vị này là quản gia của nhà họ Hoàng trong Yên Đô Bát Môn, tạm thời ở lại nhà họ Quan, trông chừng cho kỹ, nếu như làm mất người, tôi sẽ hỏi tội anh!”

Dương Chấn nghiêm túc nói.

Nghe vậy, sắc mặt Quan Tuyết Tùng thay đổi, ông già có vẻ ngoài xấu xí này là là quản gia của nhà họ Hoàng, một trong Yên Đô Bát Môn.

“Ngài Dương cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ không để ông ta bước ra khỏi nhà họ Quan một bước!”

Tất nhiên Quan Tuyết Tùng hiểu rõ ý Dương Chấn, là dự định giam lỏng lão già này.

“Cũng không cần coi trọng ông ta quá, nếu như có bất kỳ hành động gì khác, giết là được rồi!” Dương Chấn lại dặn dò.

Sắc mặt Cao Hùng chợt thay đổi, vốn dĩ lúc đầu còn định chờ Dương Chấn rời đi, nghĩ biện pháp cưỡng ép dụ dỗ, để nhà họ Quan thả ông ta đi, bây giờ xem ra, đây vốn là chuyện không thể nào rồi.

“Vâng, ngài Dương!” Quan Tuyết Tùng vội vàng trả lời.

Đồng thời, trong lòng anh ta cũng vô cùng kích động, ngay cả quản gia của nhà họ Hoàng mà Dương Chấn cũng dám giam lỏng, hơn nữa còn giao cho nhà họ Quan phụ trách, điều này đủ để chứng minh Dương Chấn rất tin tưởng nhà họ Quan.

Sau khi dặn dò chuyện Cao Hùng xong, Dương Chấn lập tức rời đi.

Cùng lúc đó, một tin tức lớn đủ để khiến toàn bộ Yên Đô khiếp sợ đã truyền khắp Yên Đô: “Quản gia của nhà họ Hoàng, một trong Yên Đô Bát Môn, chết nơi đất khách quê người!”

Trong khoảnh khắc tin tức này được nhả ra, người người ở Yên Đô đều choáng váng, khắp nơi đều đang bàn tán về chuyện này.

“Thế mà Cao Hùng lại chết rồi! Nghe nói, nhà họ Hoàng có thể được như ngày hôm nay không thể thiếu Cao Hùng, ngay cả Hoàng Thiên Hành chủ của nhà họ Hoàng cũng vì nhận được sự giúp đỡ của Cao Hùng mới có thể nổi bật trong đám người thừa kế của nhà họ Hoàng.”

“Quả thật là có tin đồn này, là Cao Hùng giúp Hoàng Thiên Hành có thành tựu ngày hôm nay, bây giờ Cao Hùng chết rồi, chỉ sợ những tháng ngày sau Hoàng Thiên Hành cũng không dễ dàng gì.”

“Còn có hai người từng cạnh tranh vị trí gia chủ với Hoàng Thiên Hành, mà Hoàng Thiên Hành vốn là người không có hi vọng trở thành gia chủ nhất trong ba người này, nhưng sau này bởi vì Cao Hùng mà trở thành gia chủ nhà họ Hoàng.”

“Nói như vậy, nhà họ Hoàng thật sự sắp xảy ra biến đổi lớn rồi.”

… Không cần nói cũng biết tầm quan trọng của Cao Hùng đối với Hoàng Thiên Hành, đây là chuyện mà mọi người đều biết.

Bây giờ tin tức Cao Hùng chết nơi đất khách quê người truyền ra, có thể tưởng tượng được nó sẽ tạo thành chấn động lớn cỡ nào.

Một số gia tộc có ân oán với nhà họ Hoàng cũng bắt đầu rục rịch, đều đang mong ngóng chờ đợi nội chiến của nhà họ Hoàng, nói không chừng chưa đánh đã tan.

Yên Đô, tại một trang viên cực lớn có phong cách phục cổ, bên trong xây mấy căn biệt thự.

Trong căn biệt thự lớn nhất, một bóng hình già nua đang ngồi ở vị trí đầu tiên, mà hai bên ông ta còn có mấy người đang ngồi.

“Gia chủ, có phải ông nên giải thích cho chúng tôi rốt cuộc Cao Hùng đã xảy ra chuyện gì hay không?”

Một ông già để râu dê ở bên cạnh Hoàng Thiên Hành bày ra vẻ mặt khó coi chất vấn.

“Hoàng Thiên Nhai, tôi đã nói rất rõ ràng rồi, Cao Hùng vẫn chưa chết, đây là người khác có ý đồ chèn ép nhà họ Hoàng chúng ta nên cố ý nhả ra tin tức giả, khiến cho nhà họ Hoàng chúng ta nội chiến, từ đó tìm cơ hội đối phó chúng ta.”

Hoàng Thiên Hành cắn răng nghiến lợi nói.

Ông ta làm gia chủ nhà họ Hoàng nhiều năm như vậy, mỗi lần gia tộc gặp phải nguy cơ, hai người anh em của mình đều sẽ đến gây phiền phức.

Hoàng Thiên Nhai là anh hai của ông ta, cũng là người từng tranh đoạt vị trí chủ của nhà họ Hoàng với ông ta.

“Gia chủ, lời giải thích của ông rất gượng ép, bây giờ tin tức đã truyền ra ngoài rồi, ông còn nói đây là người khác cố ý nhả ra tin tức giả, vậy tôi hỏi ông, Cao Hùng đâu rồi?”

“Chỉ cần ông có thể khiến ông ta xuất hiện, để Cao Hùng ra mặt giải quyết chuyện này, vậy sẽ còn xảy ra tình huống bị người ta chất vấn như bây giờ sao?”

Hoàng Thiên Nhai lạnh giọng hỏi, nói gần nói xa, đều là muốn Cao Hùng xuất hiện.

“Tôi nói rồi, Cao Hùng được tôi sắp xếp ra ngoài chấp hành nhiệm vụ bí mật, chuyện này rất quan trọng, bây giờ không thể để bất kỳ ai biết!” Hoàng Thiên Hành tức giận nói.

Cho dù người khác nói thế nào, ông ta đều nói câu này.

“Hừ!”

Hoàng Thiên Nhai chợt vỗ bàn rồi đứng dậy: “Hoàng Thiên Hành, đến nước này rồi mà ông còn muốn lừa gạt chúng tôi?”

“Nếu ông nói Cao Hùng bị ông phái đi chấp hành nhiệm vụ, vậy ông nói cho chúng tôi biết, rốt cuộc là bị phái di chấp hành nhiệm vụ gì?”

“Đừng lấy lí do chó má nào khác để lừa gạt chúng tôi, đương nhiên, nếu như ông cảm thấy mấy lão già chúng tôi đều muốn làm tổn hại lợi ích của nhà họ Hoàng, ông có thể lựa chọn không nói cho chúng tôi biết.”

Hoàng Thiên Nhai không hề nể mặt Hoàng Thiên Hành, ngay cả xưng hô gia chủ cũng bỏ qua.

“Hoàng Thiên Nhai nói không sai, trong chuyện này, ông nhất định phải cho chúng tôi một lời giải thích!”

“Đúng, nhất định phải cho chúng tôi một lời giải thích!”

“Nếu như không giải thích rõ ràng, vậy ông có thể cút khỏi vị trí gia chủ rồi!”

Trong lúc nhất thời, mọi người đều tức giận không thôi, lời nói cũng không còn khách khí.

Sắc mặt Hoàng Thiên Hành khó coi đến cùng cực, những người này không phải đang bàn bạc với mình, mà chính là đang bức mình thoái vị.

Nếu như ông ta không thể cho Cao Hùng đi ra nói chuyện, chỉ sợ đám người này sẽ thật sự kéo mình xuống khỏi vị trí gia chủ.

Bởi vì ở đây đều là thành viên hội trưởng lão của nhà họ Hoàng, đều nắm quyền lực lớn khống chế nhà họ Hoàng trong tay, một khi bọn họ liên thủ với nhau, quả thật có tư cách bãi miễn vị trí gia chủ của ông ta.

“Cho tôi một ngày, trước giờ này ngày mai, tôi sẽ nói kế hoạch của mình cho các ông!”

Hoàng Thiên Hành chợt lên tiếng, tỏ ra nghiêm túc nói: “Đương nhiên, nếu như các ông kiên trì muốn ép tôi, vậy cũng đừng trách tôi không khách khí! Đừng quên, tôi mới là gia chủ nhà họ Hoàng!”