Chàng Rể Chiến Thần

Chương 418




CHƯƠNG 419: QUÁ MẤT MẶT

“Thịch!”

Hoàng Chính nghe thấy một tiếng va chạm nặng nề, rồi nhìn thấy, một quyền của Đông Tà bị Dương Chấn ngồi đó không nhúc nhìn đột nhiên giơ tay ra bắt lấy.

Sảnh đấu giá lớn như thế mà im phăng phắc, ánh mắt của mọi người đều cùng nhìn về con người trẻ tuổi mà từ đầu đến cuối vẫn ngồi đó chứ không hề đứng dậy.

Diệp Tình Nhi ngạc nhiên đến mức lấy bàn tay ngọc ngà trắng nõn che kín khuôn miệng nhỏ nhắn của mình.

Tuy đã đoán trước kết quả này, nhưng vẫn không thể nào ngăn nổi sự kinh hãi trong lòng mình.

Đông Tà là một trong những cường giả bên cạnh và theo sát bảo vệ gia chủ nhà họ Hoàng.

Cũng là cường giả đứng hàng ba của nhà họ Hoàng.

Nhưng đây chỉ là nghe nói thôi, còn thực lực thật sự của Đông Tà rốt cuộc ra sao, sợ rằng ngoại trừ gia chủ nhà họ Hoàng thì chẳng ai biết nữa?

Thậm chí còn có tin đồn là thực lực của Đông Tà đã mạnh nhất nhà họ Hoàng.

Cường giả như thế mà ông ta ra sức ra tay, lại bị Dương Chấn dễ dàng ngăn lại.

Con ngươi Đông Tà co lại, ánh mắt đầy vẻ không tưởng tượng nổi.

Thân là người trong cuộc, ông ta biết rõ chiêu này đã dùng sức lực mạnh thế nào.

Đông Tà ông ta ra tay, trước nay đều giết chết trong một chiêu, vừa ra tay là sát chiêu mạnh nhất, sẽ không vì đối phương yếu ớt mà nể tình chút nào.

Dù chưa hết sức, nhưng một quyền này cũng đã chứa một lực chừng tám mươi chín mươi phần trăm của ông ta.

Lâu rồi chưa có ai có thể ngăn lại một quyền của mình, huống chi còn là một chàng trai trẻ chưa đến ba mươi.

“Đông Tà, ai bảo ông hạ thủ lưu tình vậy? Phế cậu ta cho tôi! Phế cậu ta! Để cậu ta biết, kết quả khi đắc tội người thừa kế của nhà họ Hoàng là gì!”

Sau khi đờ người ra một lúc, Hoàng Chính giận dữ hét lên.

Sao anh ta có thể chấp nhận cái sự thật là Đông Tà không bằng Dương Chấn đây?

Anh ta chỉ cho rằng Đông Tà hạ thủ lưu tình nên một quyền của Đông Tà mới bị Dương Chấn chặn lại.

Sắc mặt Đông Tà hơi hơi sững lại, nhìn Đông Tà vẫn bình tĩnh như cũ, trong lòng đột nhiên thấy hơi sợ hãi.

“Ầm!”

Khi mà Đông Tà đang còn kinh hãi thì Dương Chấn vẫn đang giữ lấy tay ông ta và ngồi đó, lại đột nhiên di động.

Ông ta còn chưa phản ứng được chuyện gì xảy ra thì trên bụng đã bị một sức lực mạnh mẽ đập trúng, cơ thể ông ta lui hẳn bảy tám bước mới dừng lại.

Lúc này, hiện trường im phăng phắc, mọi người đều có ảo giác cổ họng bị bóp lại, ngay cả thở cũng thấy khó.

“Nếu nhà họ Hoàng coi trọng mặt mũi như thế thì tôi không ngại giẫm đạp lên mặt mũi của nhà họ Hoàng!”

Cuối cùng Dương Chấn cũng đứng lên, đột nhiên đi từng bước đến chỗ Hoàng Chính, vừa đi vừa nói.

Ánh mắt Hoàng Chính cũng đầy sợ hãi.

Đến tận lúc này, anh ta mới nhận ta chuyện mình làm nó ngu ngốc đến mức nào.

Nghĩ đến Hoàng Chung, anh ta bỗng thấy hơi tuyệt vọng.

“Độp! Độp! Độp!”

Mỗi một bước chân của Dương Chấn đều như mạnh mẽ giẫm đạp lên trái tim của Hoàng Chính, khiến anh ta vô cùng sợ hãi.

“Cậu… cậu đừng làm bừa, tôi… tôi chính là người thừa kế của nhà họ Hoàng, cậu biết điều này đại biểu cho cái gì không? Sau này, tôi chính là gia chủ nhà họ Hoàng, một trong Yên Đô Bát Môn!”

Nội tâm Hoàng Chính vô cùng sợ hãi, lời nói cũng không trôi chảy, đột nhiên gào lên với Đông Tà: “Đông Tà, mau ngăn cậu ta lại! Đừng để cậu ta qua đây!”

Đông Tà cắn răng, gắng nhịn ruột gan đảo lộn mà đứng chắn trước mặt Hoàng Chính, ánh mắt chăm chú sát sao nhìn Dương Chấn nói: “Chàng trai trẻ, làm người thì giữ lại một chút, sau này gặp nhau mới êm đẹp!”

“Đối với người muốn lấy mạng tôi, tôi chưa bao giờ hạ thủ lưu tinh.” Dương Chấn mặt không cảm xúc nói.

Dù là mạnh như Đông Tà, mà lúc này cũng cảm nhận được sự áp lực đến từ Dương Chấn.

Ban đầu, ông ta tưởng lời đồn về Dương Chấn là nói quá.

Dù anh thật sự đánh bại vị thứ chín của Hiệp hội Võ đạo thì chắc chắc là giở vài trò âm hiểm rồi.

Đến tận lúc ban nãy, chính diện đánh nhau với Dương Chấn thì ông ta mới nhân ra, với thực lực của Dương Chấn, vị đó chết cũng đúng thôi.

“Nếu cậu vẫn muốn đánh thì tôi chỉ đánh hết sức ứng phó!”

Đông Tà cắn răng, sau đó bàn chân di chuyển, cơ thể hóa thành một luồng sáng vọt đến chỗ Dương Chấn.

“Bịch!”

Dương Chấn lập tức ra tay, đạp một cước, sự tấn công của Đông Tà vẫn chưa ập đến thì lồng ngực đã bị Dương Chấn đạp trúng.

Người Đông Tà bay ra mấy mét, nặng nề rơi xuống dưới chân Hoàng Chính.

Hoàng Chính cũng sắp điên rồi, anh ta hiểu rõ thực lực của Đông Tà, lúc này trước mặt Dương Chấn lại chẳng hề có sức chống đỡ.

Trong đầu anh ta đột nhiên nổi lên một suy nghĩ hoang đường: “Có khi người mạnh nhất nhà họ Hoàng cũng không phải là đối thủ của Dương Chấn!”

Ánh mắt Đông Tà đầy ngạc nhiên, ban nãy ông ta đã cảm nhận được sự mạnh mẽ của Dương Chấn, nhưng không thể nào ngờ được anh lại mạnh như thế.

Vèo!

Một tiếng gào thét đột nhiên nổi lên.

Một khí tức mạnh mẽ lập tức bao phủ Hoàng Chính, sau đó Hoàng Chính phát hiện, mới vừa đây Dương Chấn còn cách xa mấy chục mét mà giờ đã chẳng thấy bóng dáng đâu.

“Cẩn thận!”

Đột nhiên Đông Tà hét lên, liều mạng xông tới chỗ Hoàng Chính.

“Thịch!”

Đông Tà vừa ngăn trước người Hoàng Chính thì ngực như bị một chiếc xe tải nặng đâm vào, cơ thể ông ta lập tức bay ra, phun ra một ngụ máu.

“Bốp!”

Sau đó, một tiếng tát chói tai vang lên.

Thấy Dương Chấn đã xuất hiện trước mặt Hoàng Chính, tát lên mặt anh ta.

Trong mắt mọi người, trên mặt Hoàng Chính lập tức xuất hiện một cái dấu tay rõ rệt.

Mà một tay khác của Dương Chấn lại đang nắm cổ áo Hoàng Chính.

Cả sảnh đấu giả đều lặng như tờ, mọi người đều trợn mắt, mặt không tưởng tượng nổi nhìn Dương Chấn.

Trong khoảng thời gian ngắn mà Đông Tà bị đánh bay hộc ra máu, ngã xuống đất không dậy nổi.

Còn Hoàng Chính thì bị Dương Chấn nắm cổ áo bằng một tay, một tay khác thì tát mạnh.

“Bốp! Bốp! Bốp!”

Sau đó lại thêm mấy cái tát vang dội liên tiếp, trong cái sảnh đấu giá im lặng này, nó rất chói tai.

Dương Chấn cũng không có ý định dừng tay, không ngừng tát lên mặt Hoàng Chính, mỗi một tát đều để lại dấu tay rõ rệt trên mặt Hoàng Chính.

Tát liên tiếp mười mấy cái, má Hoàng Chính đã sưng lên, miệng đầy máu.

Mà cả hàm răng đều đã bị đánh bay từ lâu.

Dương Chấn khống chế sức lực rất tốt, rất vừa phải, không khiến Hoàng Chính ngất đi.

Nếu Dương Chấn dùng sức lực đã đánh Đông Tà thì một tát đã tát chết Hoàng Chính.

“Nếu nhà họ Hoàng coi trọng mặt mũi như thế thì tôi không ngại giẫm đạp lên mặt mũi nhà họ Hoàng!”

Bên tai mọi người bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc.

Ban nãy, Dương Chấn cũng đã nói câu này.

Đến lúc này, bọn họ mới hiểu hàm ý trong câu nói của Dương Chấn.

Đó là vì Hoàng Chính bị Dương Chấn nhục nhã trước mặt mọi người, khiến nhà họ Hoàng mất mặt, Hoàng Chính sẽ bị hủy tư cách người thừa kế.

Hôm nay, người thừa kế vừa lên của nhà họ Hoàng, lại bị Dương Chấn tát trước mặt mọi người.

Đây không chỉ là tát Hoàng Chính, mà còn là tát cả nhà họ Hoàng.

Dù sao gì Hoàng Chính chính là người thừa kế của nhà họ Hoàng, gia chủ tương lai của nhà họ Hoàng.

“Nào, bây giờ anh nói cho tôi, anh làm sao để khiến tôi trả giá đắt đây?”

Dương Chấn vung tay, Hoàng Chính lăn ngã trên đất, Dương Chấn giẫm lên đầu Hoàng Chính, từ trên chăm chú nhìn xuống Hoàng Chính, lạnh lùng châm biếm nói.

Thấy cảnh này, mọi người đều sợ ngây người, mạnh mẽ nuốt nước miếng.

Hoàng Chính lúc này, mặt sưng húp, hàm răng không còn, sợ rằng thật sự bị đánh đến mức ngay cả mẹ anh ta cũng không nhận ra nhỉ?

Đông Tà ngã ở bên cạnh, mặt đầy tuyệt vọng.

Ngay cả ông ta cũng không phải là đối thủ của Dương Chấn thì huống chi là Hoàng Chính?

Lần này nhà họ Hoàng đá trúng tấm sắt thật rồi, vị kia của nhà họ Hoàng mà không ra mặt thì chẳng ai làm gì Dương Chấn được.

“A… a…”

Hoàng Chính kêu, chẳng biết đang nói gì mà chẳng nghe rõ câu nói.

Nhưng ai cũng biết là anh ta đang xin tha, xin Dương Chấn tha cho anh ta.

“Anh nói gì?”

“A… a…”

“Bây giờ anh muốn trả tiền đấu giá khu đất bờ Đông sông Lão Long này?”

“A… a…”

“Anh muốn đưa khu đất đã mua lại này cho tôi?”

“A… a….”

“Thế thì cho anh một con đường sống vậy.”

Mỗi khi Dương Chấn hỏi một câu, Hoàng Chính bèn a a mấy tiếng.

Ban nãy là Dương Chấn vô cùng tàn ác, giờ đây hình ảnh lập tức thay đổi, mọi người trợn to mắt.

Ai cũng biết cái khu đất mà ban nãy Hoàng Chính đấu giá được, sau này sẽ thuộc về Dương Chấn, hơn nữa còn chẳng cần tiền mà có được.

Còn chuyện Hoàng Chính có đủ tiền hay không thì chỉ đành chờ nhà họ Hoàng giải quyết.

Một gia tộc coi trọng mặt mũi như nhà họ Hoàng thì sao có thể để Hoàng Chính tiếp tục ở lại Giang Châu mà mất mặt thêm?

Trong sự sững sờ của mọi người, Dương Chấn xoay người đi.

Đến khi anh rời đi, mọi người mới dám há miệng thở dốc.

Đông Tà lảo đảo đến bên cạnh Hoàng Chính, vác người lên rồi rời khỏi sảnh đấu giá.

Chuyện xảy ra ngày hôm nay đã vượt ngoài dự đoán của ông ta, ông ta phải lập tức thông báo về nhà họ Hoàng.

“Anh Dương, đợi chút!”

Dương Chấn vừa ra khỏi hội đấu giá thì sau lưng vang lên một giọng nói lanh lảnh.

Diệp Tình Nhi thở hổn hển đuổi theo.

Dương Chấn thắc mắc nhìn đối phương, lúc này, trên mặt Diệp Tình Nhi bỗng đỏ bừng: “Trước đó anh nói nếu anh giúp tôi thì tôi phải đồng ý với anh một việc đúng không?”

Cô ta dừng lại, rồi đột nhiên cúi đầu, hai tay níu vạt áo, không dám nhìn Dương Chấn, nhỏ giọng nói: “Anh muốn làm gì tôi, tôi cũng tình nguyện!”