CHƯƠNG 410: MUỐN NHẬN NHAU SAO
Diệp Mạn thản nhiên liếc nhìn Dương Chấn, trong ánh mắt vẫn tràn đầy kiêu ngạo.
“Lần này tôi đến Giang Châu là để làm nhiệm vụ!” Bỗng nhiên Diệp Mạn nói ra.
Tất nhiên Dương Chấn biết rõ nhiệm vụ trong lời Diệp Mạn là cái gì.
Trước đó, Diệp Mạn vừa đến Giang Châu đã luôn tìm kiếm Giang Bình Vương, chỉ là không ai nói với bà ta, Giang Bình Vương chính là Dương Chấn.
Võ hội hôm nay, Dương Chấn trở thành người thắng cuối cùng, không chỉ riêng Giang Bình, thậm chí ngay cả Nam Dương cũng đã nằm trong tay anh.
Dựa vào địa vị hiện giờ của anh, bất kỳ một gia tộc giàu sang quyền thế nào của Yên Đô đều không dám coi nhẹ sự tồn tại của anh.
Thấy Dương Chấn không nói lời nào, lông mày Diệp Mạn khẽ nhướng lên, sau đó nói: “Nhà họ Diệp có ý định kết thông gia với cậu.”
“Nếu cậu là chồng của con gái tôi, vậy cũng là con rể tôi, từ hôm nay trở đi, cậu cũng là một phần của nhà họ Diệp chúng tôi!”
“Mấy ngày nữa, nhà họ Diệp sẽ sắp xếp người đến Giang Châu, đến lúc đó cậu cần phải phối hợp cho tốt!”
Thái độ Diệp Mạn vô cùng cao ngạo, cho dù đã biết thân phận và địa vị hiện giờ của Dương Chấn, giọng điệu vẫn vênh váo kiêu căng như trước.
Đây chính là vì ấn tượng đầu tiên, khi Diệp Mạn vừa nhìn thấy Dương Chấn đã cho rằng Dương Chấn không xứng với Tần Nhã, trong lòng coi thường Dương Chấn.
Cho dù bây giờ đã biết thân phận của Dương Chấn, nhưng địa vị của Dương Chấn trong lòng bà ta vẫn không hề có bất kỳ thay đổi gì.
Có lẽ, nếu Giang Bình Vương mà bà ta vẫn luôn tìm kiếm đổi thành người khác, bà ta sẽ còn khiêm tốn, lịch sự tiếp đón.
“Bà nói xong rồi chứ?”
Chờ Diệp Mạn nói xong, Dương Chấn mới hờ hững hỏi.
Diệp Mạn nhíu mày, không vui nói: “Chẳng lẽ cậu không bày tỏ chút thái độ gì sao?”
“Bày tỏ?”
Dương Chấn châm chọc cười: “Bà biết không? Dáng vẻ chỉ tay năm ngón này!”
“Thật sự cho rằng bà là mẹ ruột của Tần Nhã thì có thể kiêu căng trước mặt tôi như vậy sao?”
“Hơn hai mươi năm từ khi sinh Tần Nhã ra, bà đã có ngày nào làm tròn trách nhiệm của một người mẹ sao?”
“Bây giờ biết cô ấy có giá trị lợi dụng thì đến tìm cô ấy? Dựa vào cái gì?”
“Nếu như tôi đoán không nhầm, trước đó bà cố hết sức khuyên tôi rời khỏi Tiểu Nhã là vì muốn giới thiệu cô ấy cho Giang Bình Vương mà bà vẫn luôn tìm kiếm, phải không?”
“Ngoài máu mủ, bà đã cho Tiểu Nhã được cái gì?”
Cảm xúc của Dương Chấn trở nên kích động, càng nói thì giọng điệu càng lớn.
Lời anh nói giống như một con dao nhọn, hung hăng đâm vào trái tim Diệp Mạn.
Mấy câu hỏi liên tiếp khiến tâm trạng Diệp Mạn rung động.
Cho đến lúc này, bà ta mới ý thức được, người đang đối mặt với mình là sự tồn tại như thế nào.
Một người trẻ tuổi có thể dễ dàng giết chết cường giả xếp hạng thứ chín trong Hiệp hội Võ đạo, há có thể sợ bà ta?
Nhưng nghĩ đến Tần Nhã là con gái mình hoài thai mười tháng mới sinh ra, mà Dương Chấn chỉ là chồng của Tần Nhã, sợ hãi trong lòng bà ta giảm đi rất nhiều.
“Sinh mạng của Tần Nhã là tôi cho nó, vì sao tôi không có tư cách làm mẹ nó?”
“Từ lúc mới bắt đầu, tôi muốn chia rẽ cậu và Tần Nhã, để nó ở bên Giang Bình Vương, đây còn không phải là vì muốn tốt cho nó!”
“Nếu như ngay từ đầu cậu nói cho tôi biết, cậu chính là Giang Bình Vương, tôi sẽ ngăn cản hai người sao?”
“Hơn nữa, cậu vốn là Giang Bình Vương, tất cả những gì tôi làm còn không phải là để Tần Nhã ở bên cậu sao?”
Diệp Mạn đỏ mắt tranh luận.
“Ha ha!”
Dương Chấn lắc đầu bật cười, loại phụ nữ đến từ gia tộc giàu sang quyền thế đỉnh phong này thường đặt tiêu chuẩn vượt quá khả năng, sao có thể thừa nhận sai lầm của mình?
“Nếu như không phải bởi vì bà sinh được một cô con gái tốt như Tần Nhã, chỉ dựa vào những lời này của bà, tôi đã có thể không bỏ qua cho bà rồi!”
“Nhân lúc tôi còn chưa thay đổi suy nghĩ, tôi khuyên bà tốt nhất vẫn nên mau mau rời đi!”
Giọng điệu của Dương Chấn lạnh lẽo đến cùng cực, không mang chút tình cảm nào.
Diệp Mạn mở to hai mắt, tức giận nói: “Vậy mà cậu lại muốn đuổi tôi đi? Cậu còn có suy nghĩ muốn giết tôi? Tôi chính là mẹ đẻ của Tần Nhã, cũng là mẹ vợ của cậu đấy, sao cậu có thể đuổi tôi đi?”
“Dựa vào cái gì mà không thể?”
Dương Chấn cười lạnh: “Bây giờ hai tỉnh Giang Bình và Nam Dương đều do tôi định đoạt, có tin tôi nói một câu là có thể để bà vĩnh viễn ở lại Giang Châu, thậm chí nhà họ Diệp còn không thể điều tra ra được là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Trong lời nói của Dương Chấn tràn đầy uy hiếp.
Tất nhiên anh không thật sự muốn giết Diệp Mạn, dù sao bây giờ Tần Nhã cũng không biết Diệp Mạn chính là mẹ ruột của mình.
Dựa vào sự hiểu biết của anh đối với Tần Nhã, cô hiền lành tốt bụng quá, cho dù biết Diệp Mạn hèn hạ vô sỉ, cô cũng sẽ lựa chọn tha thứ.
Nếu như trong lòng Diệp Mạn thật sự có người con gái là Tần Nhã, không có suy nghĩ lợi dụng cô, sao Dương Chấn lại ngăn cản mẹ con hai người nhận nhau chứ?
“Dương Chấn!”
Diệp Mạn tức giận nói: “Tần Nhã là con gái của tôi, vì sao tôi không thể nhận nó?”
“Nếu như cậu dám động vào một cọng lông của tôi, nhà họ Diệp tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu!”
Trên mặt Diệp Mạn đều là lửa giận.
Dương Chấn cũng không tức giận, bật cười thành tiếng, khinh miệt nhìn Diệp Mạn nói: “Trước mặt trời mọc ngày mai, nếu như bà còn chưa rời đi, tôi sẽ không ngại để nhà họ Diệp mất đi một người phụ nữ!”
Vừa dứt lời, Dương Chấn cũng không thèm nhìn dáng vẻ vừa tức giận vừa khiếp sợ của Diệp Mạn, lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại: “Trước mặt trời mọc ngày mai, nếu như người phụ nữ nhà họ Diệp còn ở Giang Châu, vậy hãy làm cho bà ta biến mất vĩnh viễn!”
Sau khi cúp điện thoại, Dương Chấn nhìn Diệp Mạn như đang nhìn người chết: “Muốn rời đi hay không, tự bà quyết định!”
Nói xong, Dương Chấn quay người cất bước rời đi.
Để lại Diệp Mạn nhếch nhác trong gió.
“Khốn kiếp! Cậu lại dám uy hiếp tôi!”
Nhìn bóng lưng Dương Chấn rời đi, Diệp Mạn thẹn quá hóa giận nói: “Tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu!”
“Bà chủ, chúng ta vẫn nên rời đi thôi!”
Lương Tiến vẫn luôn không nói chuyện chợt nói ra.
“Muốn đi thì cậu đi đi! Trước khi tôi chưa hoàn thành nhiệm vụ gia tộc giao cho, tôi sẽ không rời đi!”
Diệp Mạn tức giận rống lên.
Lương Tiến bất đắc dĩ lên tiếng: “Bà chủ, ngay cả Ngưu Căn Huy xếp hàng thứ chín trong Hiệp hội Võ đạo cũng chết trong tay anh ta, bà cho rằng anh ta sẽ sợ nhà họ Diệp sao?”
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Mạn cứng đờ.
Thân là người nhà họ Diệp, còn được phái đến Giang Châu thực hiện nhiệm vụ kết thông gia, bà ta vốn cũng không phải người ngu xuẩn.
Lời này của Lương Tiến lập tức khiến bà ta bình tĩnh lại.
Phân đà của Hiệp hội Võ đạo trải rộng trên toàn thế giới, thực lực tổng hợp không thua bất kỳ Yên Đô Bát Môn nào.
Ngay cả sự tồn tại như Ngưu Căn Huy cũng bị Dương Chấn giết chết, vậy bà ta là cái thá gì chứ?”
Uy hiếp của Dương Chấn cũng không phải chỉ là cố tỏ ra khoa trương.
Bỗng nhiên trong đầu bà ta xuất hiện cảnh tượng Dương Chấn chém giết Ngưu Căn Huy ở Võ hội lúc trước, cơ thể nhỏ bé không nhịn được run lẩy bẩy.
Cho đến giờ phút này bà ta mới ý thức được, người mình vừa đối mặt là nhân vật khủng bố cỡ nào.
“Nhưng nếu cứ rời đi như vậy, chẳng phải nhiệm vụ gia tộc giao cho tôi thất bại rồi sao? Chắc hẳn cậu phải hiểu rõ, chuyện này vô cùng quan trọng với tôi.”
Diệp Mạn cắn răng nói ra, trong ánh mắt tràn đầy không cam lòng.
Lương Tiến thở dài: “Nhưng nếu ngài không rời đi, anh ta sẽ giết ngài, còn có thứ gì quan trọng hơn tính mạng sao?”
Thật ra anh ta rất muốn nói, nếu như khi vừa mới nhìn thấy Dương Chấn, Diệp Mạn lịch sự tiếp đón, hoặc là trước đó điều tra Dương Chấn rõ ràng, vậy chuyện cũng không đến nông nỗi này.
Đương nhiên, chắc chắn anh ta không thể nói ra những lời này.
Sau khi Dương Chấn rời đi thì lập tức lái xe đi đến tập đoàn Tam Hòa.
Những lời anh nói với Diệp Mạn kia, quả thật là uy hiếp, còn chuyện anh gọi điện thoại, thật ra vốn không ấn số.
Cho dù như thế nào, Diệp Mạn cũng là mẹ ruột của Tần Nhã, anh không thể nào xuống tay giết người phụ nữ này.
Lúc trước Chu Kim Hảo vô liêm sỉ như vậy, thậm chí có mấy lần muốn lấy mạng anh, anh cũng không ra tay giết người.
Anh uy hiếp Diệp Mạn cũng chỉ là không muốn Tần Nhã đau khổ.
Khó khăn lắm Tần Nhã mới có thể bước ra khỏi bóng mờ Chu Kim Hảo, bây giờ Diệp Mạn xuất hiện, Tần Nhã có thể chịu đựng được sao?
“Chồng!”
Trong khi Dương Chấn đang suy nghĩ, cửa bên ghế lái phụ bị kéo ra, Tần Nhã đi vào, sắc mặt mỏi mệt.
“Không biết xảy ra chuyện gì, hôm nay có rất nhiều xí nghiệp chủ động tìm chúng ta nói chuyện hợp tác, phải ứng phó với rất nhiều người.”
Tần Nhã thắt chặt dây an toàn, đầu dựa vào lưng ghế, mệt mỏi nói ra.
Tất nhiên Dương Chấn biết là vì sao, buổi sáng anh mới đánh bại Ngưu Căn Huy, trở thành Vương giả của hai tỉnh Giang Bình và Nam Dương.
Sao những gia tộc giàu sang quyền thế đỉnh phong đó có thể bỏ qua cơ hội tốt chứ?
Chắc hẳn không chỉ tập đoàn Tam Hòa, còn cả tập đoàn Nhạn Chấn và các sản nghiệp khác trong tay anh đều như vậy.
“Có đôi khi, em có thể ủy quyền cho người thích hợp bên dưới, như vậy em sẽ không mệt mỏi nhiều như vậy nữa.”
Dương Chấn đau lòng nói.
Tần Nhã mỉm cười quay đầu nhìn Dương Chấn, hạnh phúc nói: “Anh biết mà, tập đoàn Tam Hòa là một tay em sáng lập ra, em muốn tự tay đưa nó trở thành xí nghiệp lớn mạnh trên quốc tế.”
Dương Chấn cười khổ lắc đầu, dựa vào địa vị và tài sản hiện giờ của anh, muốn phát triển tập đoàn Tam Hòa thành xí nghiệp lớn mạnh trên thế giới thì có gì khó chứ?
Nhưng anh có thể hiểu được, giống như tập đoàn Nhạn Chấn vậy, là tài sản mẹ để lại cho mình trên đời này, có ý nghĩa duy nhất, anh sẽ tự điều hành tập đoàn Nhạn Chấn, đồng thời phát triển thành xí nghiệp đứng đầu Cửu Châu.
“Đúng rồi, người phụ nữ kia lại tìm em.”
Bỗng nhiên Tần Nhã nói.
“Diệp Mạn?”
Dương Chấn nhíu mày.
Tần Nhã gật đầu, vẻ mặt hơi phức tạp, trong ánh mắt còn có mấy phần chờ mong, chậm rãi lên tiếng: “Bà ta nói, bà ta biết chuyện mẹ ruột của em, muốn hẹn em nói chuyện!”
Nghe vậy, lông mày Dương Chấn khẽ cau lại, sau đó lập tức im lặng suy ngẫm.
Anh đã uy hiếp Diệp Mạn, nhưng không ngờ người phụ nữ này còn dám tiếp tục làm phiền Tần Nhã.
“Tại sao anh không nói chuyện?”
Tần Nhã tỏ vẻ phức tạp nhìn Dương Chấn, hỏi: “Bà ta muốn nói cho em biết chuyện liên quan đến mẹ ruột, hình như anh không được vui cho lắm?”
“Em thật sự muốn tìm ba mẹ ruột?” Đột nhiên Dương Chấn hỏi.
Tần Nhã cười đầy chua xót: “Mặc dù em không biết vì sao ba mẹ lại vứt bỏ em, nhưng em cho rằng, trên đời này không có ba mẹ nào không yêu thương con cái của mình.”
“Bọn họ vứt bỏ em, có lẽ là vì bất đắc dĩ, em muốn hỏi trực tiếp bọn họ, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì mà khiến bọn họ phải vứt bỏ em?”
Cảm xúc của Tần Nhã vô cùng bình thản, giống như đang nói một chuyện không liên quan đến mình vậy, dừng lại mấy giây, sau đó bỗng nhiên nói: “Nếu như bọn họ thật sự bất đắc dĩ, có lẽ em sẽ lựa chọn tha thứ!”
“Chồng, chắc chắn anh sẽ ủng hộ em, phải không?”
Tần Nhã chớp chớp đôi mắt to trong veo như nước, chợt nhìn về phía Dương Chấn hỏi.
“Em không sợ bọn họ sẽ giống như Chu Kim Hảo, vì lợi ích mà có thể làm ra bất kỳ chuyện gì. Bây giờ sẽ lại vì lợi dụng em mà nhận nhau với em sao?”
Dương Chấn đang lái xe, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, anh cũng không trả lời Tần Nhã mà hỏi ngược lại.