Chàng Rể Chiến Thần

Chương 407




CHƯƠNG 408: NGƯỜI PHẢI CHẾT

Không ai ngờ được ngay cả cao thủ đứng hàng thứ chín của Hiệp hội Võ đạo cũng chết trong tay của Dương Chấn.

Lúc này, các gia tộc lớn đứng đầu Nam Dương và Giang Bình đều khiếp sợ và đứng phắt dậy, nhìn chằm chằm vào người thanh niên đang đứng ngạo nghễ giữa võ đài kia.

Đà chủ phân đà Giang Bình của Hiệp hội Võ đạo – Thạch Giang càng hoảng sợ, tái mặt.

Ông ta biết Ngưu Căn Huy là cao thủ đứng hàng thứ chín ở tổng bộ có thực lực mạnh tới mức nào.

Nhưng không ngờ cao thủ với trình độ như vậy cũng không phải là đối thủ của Dương Chấn, trái lại còn bị giết chết một cách dễ dàng.

Vậy chẳng phải bây giờ Dương Chấn có tư cách trở thành người đứng thứ chín trong Hiệp hội Võ đạo sao?

Không ngờ trước ông ta còn định lôi kéo Dương Chấn về làm việc cho mình.

Nghĩ tới đây, Thạch Giang không nhịn được mà run rẩy.

Ông ta đã xác định, phân đà Giang Bình sắp trở thành lịch sử, thậm chí ngay cả số phận của ông ta cũng sẽ nằm trong tay Dương Chấn.

“Ha ha ha ha! Tốt! Tốt! Tốt!”

Hàn Khiếu Thiên là người đầu tiên hoàn hồn, đứng dậy hét lớn liên tục mấy chữ tốt, đã thể hiện sự kích động của ông ta lúc này, cũng làm rất nhiều người giật mình tỉnh táo lại.

“Gia chủ Chu, ông còn nhớ rõ thỏa thuận quân tử giữa chúng ta không?”

Hàn Khiếu Thiên nói xong lại nhìn về phía Chu Quảng Chí, cười lớn hỏi.

Vẻ mặt Chu Quảng Chí vô cùng đặc sắc. Nhà họ Chu vốn chỉ là gia tộc quyền quý đứng thứ hai ở Nam Dương. Gia đình quyền quý đứng đầu đã bị Hiệp hội Võ đạo giết gà dọa khỉ phá hủy, nhà họ Chu mới được thành gia đình quyền quý đứng đầu.

Dã tâm của ông ta tăng cao, thậm chí muốn trở thành vương tộc của hai tỉnh Giang Bình và Nam Dương. Nhưng ông ta không ngờ Long Chưởng Môn của Long Hổ Đạo Quan được mình mời tới lại chết ở trên võ đài.

“Hàn Khiếu Thiên, ông đừng lấy thỏa thuận tới ép tôi.”

Chu Quảng Chí nghiến răng nghiến lợi nói.

Đám người đều chấn động. Ngay cả cao thủ Hiệp hội Võ đạo cũng bị Dương Chấn giết chết rồi, Chu Quảng Chí còn dám phản kháng à?

Trong lúc mọi người ở đây kinh ngạc, Chu Quảng Chí lạnh lùng nói: “Cho dù không có thỏa thuận, nhà họ Chu tôi cũng sẽ xem ngài Dương là người đứng đầu!”

Ông ta vừa nói dứt lời đã quay về phía Dương Chấn và quỳ một chân xuống, hơi cúi đầu: “Từ giờ phút này, nhà họ Chu ở Nam Dương bằng lòng nhận ngài Dương làm người đứng đầu!”

Sau khi Chu Quảng Chí quỳ xuống đất, năm sáu người dòng chính của nhà họ Chu phía sau cũng quỳ xuống theo, đồng thanh hô to: “Nhà họ Chu ở Nam Dương xin nhận ngài Dương là người đứng đầu!”

Một giây trước, Chu Quảng Chí còn tranh chấp với Hàn Khiếu Thiên, một giây sau đã quỳ xuống thể hiện lòng trung thành, cảnh tượng như vậy làm cả đám người đứng xem phải kinh ngạc.

Hàn Khiếu Thiên cũng ngạc nhiên.

“Nhà họ Tề ở Nam Dương xin nhận ngài Dương làm người đứng đầu!”

“Nhà họ Châu ở Nam Dương bằng lòng nhận ngài Dương làm người đứng đầu!”



Sau thoáng đờ đẫn ngắn ngủi qua đi, các gia tộc ở Nam Dương đều quỳ xuống bày tỏ lòng trung thành với Dương Chấn.

Khán giả đều kinh ngạc há hốc mồm nhìn các gia tộc quyền quý của hai tỉnh quỳ xuống xung quanh võ đài thể hiện lòng trung thành.

Đây chính là tất cả gia tộc quyền thế nhất ở hai tỉnh lớn Giang Bình và Nam Dương, lúc này không ngờ tất cả đều bằng lòng xem Dương Chấn làm người đứng đầu. Đây nên là vinh quang tới mức nào?

Trong vị trí khán đài, Diệp Mạn nhìn cảnh tượng như vậy với vẻ mặt rất khó coi.

Dù thế nào bà ta cũng không ngờ người thanh niên bị bà ta ép phải chia tay với Tần Nhã lại chính là Giang Bình Vương mà mình vẫn luôn tìm kiếm.

Lúc này, có lẽ có thể gọi cậu ta là vị của của cả Giang Nam, Giang Bình và Nam Dương.

“Anh Dũng, không ngờ ngài Dương là anh em tốt của anh, anh nhất định phải giới thiệu ngài ấy cho em đấy.”

Trong đám người, Từ Lệ ôm cánh tay của Vương Dũng, kích động nói: “Em đã nói mà, anh em của người như anh Dũng thì sao có thể là người bình thường được?”

Đây chính là nhân tính!

Hai mươi phút trước, cô ta còn ở ngay trước mặt Dương Chấn, châm chọc anh không có điểm nào chấp nhận được. Bây giờ biết anh chính là Giang Bình Vương, cô ta lại lập tức thay đổi thái độ.

“Anh Dũng, chẳng phải anh dang thiếu tiền sao? Tiền chữa bệnh cho emm gái anh, tôi bao hết! Nếu không được, tôi còn nhờ quan hệ tìm chuyên gia tốt nhất chữa bệnh cho em gái anh.”

La Viên Viên ôm một cánh tay khác của Vương Dũng và lộ vẻ e thẹn: “Anh Dũng, chẳng phải anh vẫn thích em sao? Anh xem bao giờ chúng ta đi làm đăng ký kết hôn? Nếu không chờ lát nữa chúng ta đi làm luôn đi?”

“Sính lễ nhà xe gì đó, em đều không cần. Còn tiền làm đám cưới, nhà họ La em cũng bao!”

“Đúng rồi, còn có ba mẹ anh ở nông thôn nữa. Ngày mai chúng ta đi đón bọn họ tới ở cùng chúng ta! Không được, lát nữa chúng ta đi đón luôn!”

La Viên Viên kích động tới mức nói năng lộn xộn.

Vương Dũng cũng kinh ngạc đến ngây người. Anh ta đã bao giờ được hưởng qua đãi ngộ như vậy?

Anh ta từng thích La Viên Viên. Nhưng bắt đầu từ khi anh ta phát hiện ra cô ta chỉ xem mình là lá chắn, yêu thích này đã tan thành mây khói.

Nếu không phải vì số tiền chữa bệnh của em gái quá lớn, anh ta đã bỏ người phụ nữ này từ lâu rồi.

“Cút cút cút! Tất cả đều cút cho tôi!”

Vương Dũng giận dữ hét lên, đẩy La Viên Viên và Từ Lệ ra.

Trước kia anh ta không có cách nào giải quyết tiền chữa bệnh cho em gái mới phải ở bên cạnh La Viên Viên giống như một con chó.

Bây giờ biết người anh em của mình chính là vương giả ở hai tỉnh, anh ta còn sợ quái gì nữa?

Tiền chữa bệnh cho em gái còn không phải chỉ là chuyện một câu nói của Dương Chấn à?

Đúng lúc này, ánh mắt sắc bén của Dương Chấn đột nhiên nhìn về phía phân đà Giang Bình.

Nhất thời, đám người Thạch Giang kinh hồn bạt vía. Giờ là đến lượt mình sao?

“Ngài… Ngài Dương, chúng tôi chấp nhận thua cuộc. Nếu thua, phân đà Giang Bình bằng lòng rời khỏi Giang Bình!”

Thạch Giang run rẩy nói.

Ông ta biết rõ với tình hình trước mắt, nếu tổng bộ của Hiệp hội Võ đạo không phái người tới, phân đà Giang Bình sẽ không còn đường sống, ngược lại không bằng chủ động đưa ra ý định rời đi, có lẽ còn có thể giữ được mạng sống.

“Cút!”

Dương Chấn quát.

Đối với anh, Thạch Giang chỉ là một nhân vật tép riu không đáng kể tới, giết cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Lại nói, ngay cả người đứng thứ chín trong Hiệp hội Võ đạo còn chết trong tay anh, chỉ là phân đà Giang Bình thì có gì đáng sợ?

“Cảm ơn ngài Dương! Cảm ơn ngài Dương!”

Thạch Giang vội vàng nói cảm ơn rồi dẫn theo người của phân đà chạy khỏi hội trường.

Mọi người ở đó đều thổn thứ!

cNgay trước hôm nay, phân đà Giang Bình của Hiệp hội Võ đạo còn là một quái vật khổng lồ sánh vai với gia tộc quyền thế nhất.

Bây giờ, đà chủ của phân đà lại giống như con chuột bị Dương Chấn quát một câu đã sợ đến mức chạy trốn.

“Sau này, Giang Bình và Nam Dương lấy tôi làm đầu, nghe lệnh của tôi, ai dám không theo sẽ giống như vậy!”

Dương Chấn đứng chắp tay, đảo mắt nhìn qua mọi người ở đó và cao giọng quát.

“Ầm!”

Anh vừa dứt lời, chỉ thấy anh đạp xuống đất, một tiếng động lớn vang lên. Sàn đấu dưới chân anh ầm ầm tan biến, bụi bặm cuốn lên.

Cảnh tượng như vậy làm mọi người ở hiện trường đều chấn động.

Mặc dù chỉ là một võ đài được tạm thời dựng lên bằng bê tông lại bị Dương Chấn đạp một phát đã vỡ nát.

Một đạp này phải mạnh tới mức nào a?

Trong đám đông còn có vài nhân vật trong gia đình quyền quý đến từ Yến Đô giống như Diệp Mạn.

Ban đầu, bọn họ còn rục rịch, chuẩn bị phái người khiêu chiến.

Nhưng uy lực một đạp này của Dương Chấn khiến thân phận trong gia đình quyền quý mà bọn họ luôn tự mãn lập tức bị nghiền nát.

Cho dù thân phận cao quý tới đâu, ở trước mặt thực lực tuyệt đối cũng chỉ là vô nghĩa!

Trong phòng Tổng Thống ở tầng cao nhất của khách sạn Trung Châu.

Dương Chấn ngồi ở vị trí phía trên. Hàn Khiếu Thiên và Trần Hưng Hải và mấy người đứng đầu gia tộc quyền quý qua lại thân thiết với anh lúc trước đều ngồi bên cạnh anh.

Trong phòng còn có mấy người đang nơm nớp lo sợ đứng đó.

“Gia chủ Chu, các ông định làm gì vậy? Các ông sẽ không tính liên kết với nhau ép người nhường chức chứ?”

Hàn Khiếu Thiên cạnh Dương Chấn bên cười híp mắt nói với Chu Quảng Chí.

Những người đang đứng chính là người đứng đầu mấy gia đình quyền quý nhất ở Nam Dương. Đây không phải là Dương Chấn chủ động mời mà bọn họ tự tới.

Nghe thấy Hàn Khiếu Thiên nói vậy, trong lòng Chu Quảng Chí tức giận nhưng không dám trút ra trước mặt Dương Chấn, chỉ có thể nhìn Hàn Khiếu Thiên với vẻ hung ác.

Sau đó, ông ta nhìn về phía Dương Chấn vội nói: “Ngài Dương, chúng tôi tới xin lỗi ngài! Lúc trước chúng tôi đã có nhiều lần đắc tội, vẫn mong ngài Dương đại nhân không chấp tiểu nhân!”

“Vẫn mong ngài Dương đại nhân không chấp tiểu nhân!”



Những người khác đều mở miệng với vẻ mặt cầu xin.

Mặc dù Dương Chấn không có gây phiền phức cho bọn họ nhưng bọn họ vẫn sợ!

Dù sao trước đại hội võ thuật hôm nay, bọn họ đã từng sỉ nhục Dương Chấn.

Bây giờ Dương Chấn thậm chí còn giết chết cả cao thủ Hiệp hội Võ đạo. Bọn họ sợ Dương Chấn vừa mất hứng sẽ tiêu diệt tất cả bọn họ.

“Thất bại thì phải trả giá đắt!”

Dương Chấn bỗng lên tiếng.

Nghe vậy, các gia tộc lớn đứng đầu Nam Dương đều kinh hồn bạt vía. Dương Chấn vẫn không chịu tha cho bọn họ sao?

“Ngài Dương, chẳng lẽ ngài thật sự không chịu tha cho chúng tôi một con đường sống sao?” Chu Quảng Chí nghiến răng nói.

Ông ta rất không cam lòng!

Đặc biệt không cam lòng!

Vì trở thành gia đình quyền quý đứng đầu Nam Dương, ông ta đã phải chuẩn bị rất nhiều năm.

Ông ta mới lên làm gia đình quyền quý đứng đầu được mấy ngày đã phải đối mặt với sự thật gia tộc bị phá hủy, làm nào có thể tiếp nhận được?

Những người đứng đầu gia đình quyền quý khác ở Nam Dương cũng tái mặt.

Dương Chấn bình tĩnh quan sát sự thay đổi của mỗi người.

“Các ông uống cạn chén rượu độc này, tôi sẽ tha cho gia tộc của các ông!”

Dương Chấn chỉ vào mấy chén rượu trên bàn bên cạnh và nói.

Đám người Chu Quảng Chí vẻ nghe vậy thì đều thay đổi sắc mặt.

“Ngài thật sự muốn chúng tôi phải chết à?”

Chu Quảng Chí đỏ mắt, nói.

“Chu Quảng Chí, đây là thái độ ông nói chuyện với ngài Dương sao?”

Hàn Khiếu Thiên phẫn nộ quát một tiếng.

Chu Quảng Chí không nói gì chỉ cúi đầu. Không ai thấy được sự căm hận trong mắt ông ta lúc này đáng sợ thế nào.

“Chỉ cần tôi uống cạn chén rượu độc này, ngài Dương lại có thể bỏ qua cho gia tộc tôi à?”

Lúc này, một người đứng đầu gia tộc quyền quý bên cạnh Chu Quảng Chí chợt hỏi.

Dương Chấn không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.

“Được, tôi uống! Tôi chỉ hi vọng sau khi tôi chết, ngài Dương có thể giữ lời hứa!”

Ông ta nói xong thì đi thẳng đến bàn rượu bên cạnh, cầm một chén lên và uống cạn.

“Hi vọng ngài Dương có thể giữ lời hứa!”

Ngay sau đó, người đứng đầu gia đình quyền quý thứ hai cũng cầm một chén lên, uống cạn.

Rất nhanh lại có người thứ ba, người thứ tư, thứ năm.

Sáu người đứng đầu gia đình quyền quý, ngoại trừ Chu Quảng Chí ra, năm người kia đều uống rượu độc.

“Chu Quảng Chí, ông muốn lựa chọn để gia tộc bị phá hủy sao?” Hàn Khiếu Thiên phẫn nộ quát.

“Nhà họ Chu không sẽ bị tiêu diệt, tôi cũng sẽ không chết!”

Chu Quảng Chí đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt đầy vẻ điên cuồng.

“Ông có ý gì?” Hàn Khiếu Thiên nhíu mày.

“Bởi vì…”

Chu Quảng Chí vừa dứt lời, đột nhiên rút từ trong thắt lưng ra một khẩu Colt với họng súng đen ngòm, chỉ ngay vào đầu của Dương Chấn: “Người phải chết là mày!”