Chàng Rể Chiến Thần

Chương 3986




Chương 3991

Hơn nữa phần linh hồn này chỉ có thể phát huy 1% thực lực của chủ nhân khi ở trạng thái đỉnh cao.

Kiếm Sao vốn đã là cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm hậu kỳ, dám đánh một trận với cả cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm đỉnh phong, huống hồ trước mặt ông ta chỉ là một phần linh hồn.

Ở Hạ Giới giới Cổ Võ, nếu mấy ông lớn có thực lực mạnh nhất dùng 1% thực lực để đánh với ông ta thì cũng chỉ còn con đường chết.

Nếu phần linh hồn bảo vệ Hạ Hà muốn giết ông ta, trừ khi thực lực của đối phương đã vượt qua Thiên Cảnh Tam Phẩm đỉnh phong.

Ít nhất cao thủ này phải có thực lực Thiên Cảnh Tứ Phẩm sơ kỳ.

Kiếm Sao không tin cao thủ có thực lực đáng sợ như thế lại có người thân ruột thịt ở thế tục.

Bóng mờ trên không trung thản nhiên nhìn Kiếm Sao: “Người không biết thì không thấy sợ!”

Ngay sau đó, áp lực đáng sợ cũng bùng nổ từ bóng mờ.

Cảm nhận được áp lực như đến từ sâu trong linh hồn, Kiếm Sao tái mặt, vô thức run rẩy.

Bóng mờ bỗng ngẩng đầu nhìn trời.

“Mượn khí thế của trời để dùng một lát nhé!”

Sau khi đối phương dứt lời, vô số sấm sét tụ lại một chỗ, tạo thành một thanh kiếm khổng lồ giữa không trung.

“Đi đi!”

Bóng mờ vung tay lên, thanh kiếm do sấm sét tạo thành này lập tức lao về phía Kiếm Sao.

“Phập!”

Thanh kiếm từ sấm sét giáng xuống, Kiếm Sao còn chưa kịp hét lên thì đã hóa thành một thi thể cháy đen.

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người sững sờ.

Xung quanh lặng ngắt, ai cũng nhìn chằm chằm vào bóng mờ giữa không trung.

Hạ Hà cũng đờ đẫn, cảm thấy như đang mơ, rốt cuộc bóng mờ này là ai? Tại sao lại bảo vệ cô ta thế?

Chân Hà Chí mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất, trên mặt tràn ngập vẻ hoảng sợ.

Vì ông ta đã nhận ra bóng mờ kia.

“Chú… chú ba!”

Hà Chí nói bằng giọng run rẩy.

Nghe thấy thế, ai cũng kinh hãi!

Hà Chí gọi bóng mờ kia là chú ba, tức là bóng mờ đó là tam gia nhà họ Hà? Bố ruột Hạ Hà à?

Hạ Hà run rẩy, nhìn bóng lưng kia với vẻ không dám tin, vô thức rơi nước mắt.

Cuối cùng cô ta cũng hiểu tại sao cô ta lại thấy rất thân thiết dù chỉ nhìn bóng lưng đối phương, thì ra đó chính là người bố mà cô ta chưa gặp bao giờ.

Bóng mờ cười khẩy: “Trong mắt anh còn người em như tôi à?”

“Bịch!”

Hà Chí lập tức quỳ xuống, sợ hãi nói: “Nhà họ Hà không bao giờ quên ân tình của chú với nhà họ Hà! Sao trong mắt tôi lại không có chú chứ?”

Bóng mờ lạnh lùng nói: “Đừng gọi tôi là chú ba! Tôi không có loại anh như anh”.

Giọng ông ta vô cùng lạnh lẽo, ông ta ngẩng đầu, nhìn về phía chỗ sâu trong nhà họ Hà, quát: “Hà Hồng Viễn, cút ra đây chịu chết đi!”