Chương 3902
Lão ta nở nụ cười tàn ác, híp mắt nhìn chằm chằm vào Cố Thái Sơ: “Lão già, ông nói gì cơ?”
Trước ánh mắt và khí thế từ Đỗ Thuần, Cố Thái Sơ cảm thấy vô cùng áp lực.
Cố Tư Tư và Hạ Lâm cũng căng thẳng, họ không ngờ Cố Thái Sơ lại đứng ra trong tình huống này.
Phải biết rằng mới tối qua, sau khi đến nhà họ Cố, vì nói những lời không hợp với ý của Cố Thái Sơ, Dương Chấn đã bị Cố Thái Sơ đuổi khỏi nhà họ Cố.
Tối nay, lão ta lại dám chống đối Đỗ Thuần vì Dương Chấn mà không quan tâm đến thân phận của Đỗ Thuần.
Cố Thái Sơ cố nén sự sợ hãi, nhìn về phía Đỗ Thuần: “Tôi đã nói rất rõ rồi, nếu ông vẫn cố tình nhắm vào Dương Chấn thì cũng hơi quá quắt đấy”.
Lão ta nói rồi nhìn người bạn bên cạnh, hỏi: “Ông Trương, ông cũng thấy ông ta lao vào Dương Chấn đúng không?”
Người được gọi là ông Trương lập tức biến sắc, hơi nhích chân, lùi lại mấy bước, tức giận quát lên với Cố Thái Sơ: “Cố Thái Sơ, ông đừng nói lung tung, tôi không thấy gì hết”.
Nét mặt Cố Thái Sơ lập tức cứng đờ, ông Trương cũng là chủ của gia tộc quyền thế cùng cấp bậc với lão ta, thường ngày hai người rất thân thiết, không ngờ ông Trương lại nói thế vì e ngại Đỗ Thuần.
Lão ta nhìn về phía một người bạn khác, hỏi: “Ông Mã…”
Nhưng lão ta chưa nói hết, ông Mã đã tức giận quát Dương Chấn: “Cậu kia, cậu mù à? Dám cố tình va vào người khác, còn không mau quỳ xuống xin lỗi đi”.
“Ông Mã nói đúng lắm, này cậu, còn trẻ mà mắt đã có vấn đề rồi à? Không thấy phía trước có người hả? Hay cậu cố tình lao vào người ông Đỗ?”
“Cậu quỳ xuống xin lỗi ông Đỗ ngay đi, bằng không, cho dù ông Đỗ bỏ qua, tôi cũng không bỏ qua cho cậu”.
…
Trong lúc nhất thời, chủ của các thế lực trong phòng tiệc đều quát Dương Chấn, chỉ hận không thể xé xác anh.
Trong mắt Trần Hải Châu và Trần Dương đều có vẻ hài lòng, họ mỉm cười.
Những người của thế gia Cổ Võ đã nhận ra thân phận của Dương Chấn thì đang chờ xem kịch vui với vẻ trêu tức.
Cố Thái Sơ thấy những người bạn từng xưng anh gọi em với mình hồi trước đều chỉ trích Dương Chấn, đầu tiên nét mặt lão ta cứng đờ, sau đó nhanh chóng chuyển thành tức giận.
Lão ta không ngờ bạn bè của lão ta lại thản nhiên bịa đặt như thế.
Tuy tối qua lão ta rất bất mãn với Dương Chấn, nhưng cũng không bịa đặt, càng không muốn thấy một thanh niên thế tục bị người của thế gia Cổ Võ ức hiếp.
Đỗ Thuần cảm thấy hài lòng, híp mắt nhìn chằm chằm vào Cố Thái Sơ: “Lão già, giờ ông còn nghĩ tôi cố tình lao vào tên nhãi này không hả?”
Sắc mặt Cố Thái Sơ rất khó coi, tức giận ra mặt, vẫn kiên định nói: “Tôi tận mắt thấy ông cố tình lao vào Dương Chấn”.
“Tốt! Tốt lắm!”
Trong mắt Đỗ Thuần tràn ngập vẻ tàn nhẫn, lão ta lạnh lùng nói: “Tôi cũng muốn xem xem ông sẽ cứng đầu đến lúc nào”.