CHƯƠNG 391: KHÔNG THỂ NÀO NÉ TRÁNH
Tần Nhã cảm thấy rất nực cười, trước câu chất vấn của Diệp Mạn.
“Bà là ai liên quan gì đến tôi.”
Tần Nhã mỉa mai: “Tất nhiên, nếu bà định dùng tập đoàn Hồng Mạn để chèn ép tôi thì cứ việc.”
Câu nói này của cô cực kỳ ngang ngược, hoàn toàn xem thường sự uy hiếp của Diệp Mạn.
Cô tưởng Diệp Mạn định dùng thân phận và bối cảnh để ép buộc cô.
Nếu là lúc trước, có lẽ cô vẫn sẽ lo lắng tập đoàn Tam Hòa sẽ bị hủy diệt, nhưng giờ cô không hề sợ hãi.
Chồng cô là chủ tịch tập đoàn Nhạn Chấn, nếu bà ta thật sự chèn ép cô, thì tập đoàn Nhạn Chấn sẽ chèn ép lại tập đoàn Hồng Mạn.
Diệp Mạn cực kỳ tức giận, dù đối phương là con gái ruột của bà, nhưng dù gì hai người cũng xa cách từ khi mới lọt lòng.
Hơn 20 năm không gặp mặt, lấy đâu ra tình cảm sâu đậm?
Chỉ là tình thân máu mủ gắn kết, làm bà rất kích động khi nhìn thấy Tần Nhã thôi.
Giờ Tần Nhã không hề nể mặt bà, đã thành công chọc bà nổi giận.
“Tôi là…”
Diệp Mạn đang định nói, mình là mẹ ruột Tần Nhã, thì một giọng nói cực kỳ lạnh lùng bỗng vang lên: “Tôi không quan tâm bà là ai, nhưng nếu bà dám bắt nạt vợ tôi, thì đừng trách tôi không khách sáo với bà.”
“Là cậu!”
Diệp Mạn ngạc nhiên khi nhìn thấy Dương Chấn.
Lương Tiến đứng bên cạnh bà ta như gặp phải đại địch, vô thức đứng trước mặt Diệp Mạn, sợ Dương Chấn bỗng làm khó bà ta.
Lương Tiến cảm nhận được cỗ uy hiếp cực kỳ to lớn trên người Dương Chấn.
Trước đây lần đầu tiên gặp mặt Dương Chấn, anh từng vung nắm đấm ép ông phải lùi về sau mấy bước.
Nên người trẻ tuổi này không hề tầm thường.
“Ông xã!”
Tần Nhã thấy Dương Chấn tới nhất thời nở nụ cười.
Dương Chấn híp mắt nhìn Diệp Mạn, rồi đi tới bên Tần Nhã, ẩn ý nói: “Sau này, em đừng lãng phí nhiều thời gian với người khác như vậy.”
Tần Nhã cười ngọt ngào: “Em biết rồi!”
Trước mặt Dương Chấn, cô là một người vợ ngoan ngoãn.
Diệp Mạn thấy thế thì nổi giận.
“Ranh con, cậu uy hiếp tôi?”
Diệp Mạn mặt mày dữ tợn, tức giận chỉ mặt Dương Chấn quát.
Dương Chấn lạnh nhạt liếc nhìn bà ta: “Nếu bà nghĩ tôi đang uy hiếp, thì cứ cho là vậy đi!”
“Trước giờ tôi chưa từng mềm lòng với người phá rối vợ chồng chúng tôi.”
“Tôi nghĩ chắc bà biết rõ chuyện gì nên và không nên làm.”
“Nếu bà thật sự chọc giận tôi, thì bà đừng hòng rời khỏi Giang Châu.”
Dương Chấn híp mắt nói, giọng điệu đầy uy hiếp, làm Diệp Mạn khiếp sợ đến mức sắc mặt trắng bệch.
Nói xong, Dương Chấn nắm tay Tần Nhã, rồi xoay người rời đi.
Đến khi hai vợ chồng khuất khỏi tầm mắt, Diệp Mạn mới nghiến răng nói: “Ranh con, tôi phải giết cậu!”
Lần này tới Giang Bình, bà vốn tưởng rằng mọi chuyện sẽ rất suôn sẻ, ai ngờ lại hoàn toàn trái ngược.
Bà là dòng chính nhà họ Diệp ở Yên Đô, thân phận cao quý đến nhường nào?
Nhưng ở Giang Bình này, lại chẳng có ai chịu nể mặt bà.
Hàn Khiếu Thiên, Dương Chấn, ngay cả Tần Nhã – con gái ruột của bà cũng thế.
“Phu nhân, thực lực của Dương Chấn rất mạnh, dù là tôi, cũng chưa chắc đã là đối thủ của cậu ta.”
Lương Tiến tốt bụng nhắc nhở một câu.
“Câm mồm!”
Diệp Mạn vốn đang tức giận, giờ Lương Tiến lại nói thế, chẳng khác nào đang hạ thấp uy phong của bà, tâng bốc chí khí của người khác.
“Đồ vô dụng! Ngay cả một thanh niên hơn 20 tuổi cũng không đánh lại.”
Diệp Mạn mỉa mai nhìn Lương Tiến, rồi nói tiếp: “Chuyện này không cần vội, cứ để cậu ta bay nhảy mấy ngày trước đã, đợi người đứng đầu Giang Bình thích Tần Nhã rồi, cậu ta sẽ tới số thôi.”
Đây là chủ kiến của bà, bà sẽ nghĩ cách nói chuyện với người đứng đầu Giang Bình trước, rồi tìm cơ hội để cậu ta gặp mặt Tần Nhã, bà chắc chắn 90% rằng, cậu ta sẽ thích Tần Nhã.
Đến lúc đó, chắc chắn Dương Chấn và người đứng đầu Giang Bình sẽ đối đầu nhau, với thực lực của người đứng đầu Giang Bình, nhất định sẽ dễ dàng giết chết Dương Chấn.
Nhưng bà không bao giờ nhìn thấy ngày này.
Bên này, Dương Chấn và Tần Nhã đã lái xe đi về phía nhà trẻ Lam Thiên.
Tần Nhã ngồi trên ghế phụ, hạ kính xe xuống, gió thu lùa vào, làm mái tóc dài mềm mại của Tần Nhã tung bay.
Cô đóng kính xe lại, vén mái tóc dài hơn hỗn loạn dính trên mặt ra sau tai, bỗng nhìn Dương Chấn đang lái xe hỏi: “Có phải anh quen biết người phụ nữ kia đúng không?”
Dương Chấn gật đầu đáp: “Anh cũng mới gặp mặt bà ta vào hôm qua thôi, bà ta là người phụ nữ ngu xuẩn trong nhà họ Diệp ở Yên Đô.”
“Người phụ nữ ngu xuẩn?” Tần Nhã ngạc nhiên.
Cô không biết tại sao Dương Chấn lại đánh giá người phụ nữ đó như thế, nhưng nghĩ lại thì thấy bà ta thật sự rất ngu xuẩn.
Dương Chấn cười hỏi: “Chẳng lẽ em không cảm thấy bà ta rất ngu xuẩn?”
“Phụt!”
Tần Nhã không khỏi bật cười thành tiếng, sự u ám trong lòng cũng nhất thời tan biến, lườm Dương Chấn nói: “Dù gì bà ta cũng là người phụ nữ nhà họ Diệp trong Yên Đô Bát Môn.”
“Anh đối đầu, còn uy hiếp bà ta như thế, liệu có ổn không?”
“Mặc dù anh là người nắm giữ thật sự trong tập đoàn Nhạn Chấn, nhưng người phụ nữ đó không hề yếu đuối, nói thế nào bà ta cũng là chủ tịch tập đoàn Hồng Mạn.”
“Em sợ anh đi khắp nơi gây thù chuốc oán như vậy, thì sau này sẽ gặp bất lợi.”
Nghĩ tới những lời Dương Chấn mới nói với Diệp Mạn, Tần Nhã bỗng hơi lo lắng.
Nhưng Dương Chấn lại hờ hững đáp: “Em cứ yên tâm, anh chưa đến nỗi xem một người phụ nữ nhà họ Diệp là đối thủ.”
“Anh cứ khoác lác đi!”
Tần Nhã tức giận nói.
Tần Nhã mỉm cười không nói gì, anh không thể nói cho Tần Nhã biết, Diệp Mạn đang tìm kiếm anh.
Chỉ cần nghĩ tới một ngày nào đó, Diệp Mạn biết anh là người đứng đầu Giang Bình, liệu bà ta sẽ có biểu hiện gì? Dương Chấn thật sự rất hứng thú về chuyện này.
Không phải anh định giấu giếm, mà từ đầu đến cuối, Diệp Mạn luôn xem thường anh, ngược lại còn tự cho rằng anh không xứng với Tần Nhã, ép anh phải rời xa cô.
Nếu không phải vì bà ta có quan hệ với Tần Nhã, thì Dương Chấn đâu cần nhiều lời với bà ta như thế?
“Không biết tại sao, em luôn có cảm giác như đã từng quen biết bà ta.”
Tần Nhã bỗng lên tiếng, trong lòng hơi thắc mắc: “Điều làm em khó hiểu là, bà ta đường đường là dòng chính nhà họ Diệp ở Yên Đô, sao lại đích thân tới tìm em, hơn nữa còn đầu tư nhiều như vậy để giúp em?”
Dương Chấn thầm hoảng loạn, không phải anh không muốn cho Tần Nhã biết chân tướng, mà anh chỉ lo sợ, cô không thể chịu đựng nổi nỗi đau do chân tướng mang tới.
Cô ngây thơ như tờ giấy trắng thế này, từng bị Chu Kim Hảo tổn thương đến thấu tim rồi.
Nếu để cô biết, người phụ nữ xem thường người khác như Diệp Mạn là mẹ ruột cô, liệu cô có thể chấp nhận nổi không?
Dương Chấn rất đau lòng cho cô, tại sao cuộc đời cô lại gặp phải số phận thăng trầm như thế?
“Bà xã, cuối tuần này, em có rảnh không?”
Dương Chấn vội chuyển đề tài.
“Có ạ! Sao thế?” Tần Nhã hỏi.
“Chúng ta dẫn Tiếu Tiếu đi sở thú được không?”
“Sao anh lại muốn ra ngoài chơi thế?”
“Lần trước anh đã hứa với Tiếu Tiếu rồi.”
“Sao anh không nói với em một tiếng đã đồng ý rồi? Thứ bảy chủ nhật, em phải dẫn con bé tới lớp năng khiếu rồi.
“Chẳng phải chúng ta đã bàn bạc rằng, sẽ không đăng ký lớp học năng khiếu cho con bé à?”
…
Dưới sự dẫn dắt của Dương Chấn, Tần Nhã nhanh chóng lãng quên chuyện của Diệp Mạn.
Lần nào cãi nhau với Tần Nhã về những chuyện vụn vặt trong cuộc sống, Dương Chấn đều thầm cảm thán, đây mới là cuộc sống mà anh hằng mong ước.
Nhưng có những chuyện, anh buộc phải đích thân đối mặt.
Ví dụ như, ngày 15 tháng 8, Hiệp hội Võ đạo sẽ tổ chức võ hội, dùng võ để quyết định người đứng đầu Giang Bình.
Chuyện này vốn nhắm vào anh, nên anh chẳng thể né tránh được.
Dương Chấn vừa đón Tiếu Tiếu trở về Vân Phong Chi Đỉnh, thì điện thoại bỗng đổ chuông.
“Được, giờ tôi sẽ qua đó ngay.”
Dương Chấn đáp lại một câu, nói với Tần Nhã một tiếng xong, thì xoay người rời đi.
Nhưng lúc anh xoay người, khuôn mặt vốn đang tươi cười nhất thời trở nên lạnh lẽo.