Chương 3892
Trong đám đông, Hạ Lâm bối rối ôm tay Cố Thái Sơ, nói với vẻ căng thẳng: “Ông ngoại, ông giúp Dương Chấn được không, bằng không Dương Chấn sẽ rất thê thảm mất”.
Mặt Cố Thái Sơ hơi tái, lão ta nói với vẻ cay đắng: “Lâm, cháu nghĩ với thân phận của ông, Hà Hồng Viễn sẽ nể mặt ông à?”
Tuy lão ta rất bất mãn với lời Dương Chấn nói tối qua, nhưng lúc này, lão ta vẫn rất khâm phục hành động của anh.
Khắp Chiêu Châu, đừng nói là thanh niên, ngay cả những người lớn tuổi như lão ta cũng đâu dám chống đối người của gia tộc Cổ Võ họ Trần ngay trước đám đông chứ?
Biểu hiện vừa rồi của Dương Chấn không chừa chút thể diện nào cho Trần Hải Châu cả.
Nghe thấy Cố Thái Sơ nói thế, Hạ Lâm mới bình tĩnh lại, đúng thế, nhà họ Cố không thể hơn được những thế lực hàng đầu Trung Châu, Hà Hồng Viễn – chủ gia tộc họ Hà thuộc các thế lực đó đang muốn đuổi Dương Chấn đi, hơn nữa Dương Chấn còn đắc tội với người của gia tộc Cổ Võ họ Trần.
Nếu Cố Thái Sơ dám đứng ra vào lúc này, có lẽ chẳng những lão ta sẽ trở thành cái gai trong mắt gia tộc Cổ Võ họ Trần và nhà họ Hà, mà còn trở thành bàn đạp để các gia tộc lớn ở Trung Châu lấy lòng gia tộc Cổ Võ họ Trần và nhà họ Hà.
Các quyền quý của Trung Châu đều hào hứng nhìn Dương Chấn, muốn xem xem Dương Chấn còn kiêu ngạo như vừa rồi được nữa không.
Đúng lúc này, Trần Dương bỗng bước tới.
Hà Hồng Viễn vội nói: “Cậu chủ Trần bớt giận, tôi sẽ đuổi thằng nhóc láo xược này đi ngay”.
Trần Dương khoát tay, cười híp mắt, nhìn chằm chằm vào Dương Chấn: “Này cậu, người của gia tộc Cổ Võ họ Trần chúng tôi cũng không phải người vô lý, đúng là vừa rồi cậu quá hỗn láo với bố tôi”.
Dương Chấn nở nụ cười nghiền ngẫm, híp mắt nhìn chằm chằm vào Trần Dương: “Thế nên?”
Trần Dương nói: “Cậu cũng thấy đấy, chỉ cần chúng tôi bất mãn với cậu, tất cả quyền quý đứng đầu Trung Châu cũng sẽ chống lại cậu, tôi vừa nghe người ta nói cậu có một doanh nghiệp thuộc top 100 thế giới, cậu có tin chỉ một câu của tôi có thể khiến tập đoàn Nhạn Chấn đi vào dĩ vãng không?”
Nụ cười trên mặt Dương Chấn lập tức biến mất, trong mắt anh lóe lên sát khí mãnh liệt.
Tập đoàn Nhạn Chấn là thứ duy nhất mà mẹ anh để lại trên đời này, có thể nói tập đoàn Nhạn Chấn là một trong những giới hạn của anh.
Trần Dương dám dùng tập đoàn Nhạn Chấn để uy hiếp anh, đúng là chán sống.
Thấy nụ cười trên mặt Dương Chấn biến mất, Trần Dương tưởng Dương Chấn đã sợ, bèn cười ha hả: “Giờ tôi cho cậu một cơ hội, chỉ cần cậu quỳ xuống, xin lỗi bố tôi vì sự hỗn láo của cậu, tôi có thể tạm thời bỏ qua cho tập đoàn Nhạn Chấn”.
Xung quanh lặng ngắt, mọi người đều nhìn Dương Chấn.
Họ cũng không nghi ngờ lời Trần Dương nói, với thân phận và địa vị của Trần Dương, đúng là một câu nói của anh ta có thể tổn hại đến nền tảng của tập đoàn Nhạn Chấn.
Chẳng hạn như hồi nãy, vì Dương Chấn đắc tội với Trần Hải Châu, các quyền quý của Trung Châu đã bắt đầu âm thầm liên lạc với gia tộc của mình để hủy hợp đồng với tập đoàn Nhạn Chấn, hoặc cũng mau chóng đưa tập đoàn Nhạn Chấn vào danh sách đen nếu không hợp tác.
Có thể tưởng tượng được, một khi Trần Dương lên tiếng, có lẽ không riêng gì quyền quý Trung Châu, tất cả quyền quý trên khắp Chiêu Châu cũng sẽ chèn ép tập đoàn Nhạn Chấn.
Cho dù tập đoàn Nhạn Chấn là doanh nghiệp thuộc top 100 thế giới thì cũng không trụ lâu được.