Chương 3793
Nhưng bây giờ, ông ta đã tiêu hao hết linh khí trong người, thậm chí còn uống mấy viên đan dược bổ sung linh khí có giá trị không nhỏ mà vẫn không bắt được linh hồn Ma Thần.
Đám người Trần Chí Trung vẫn chưa nhận ra chuyện này, họ liên tục chế giễu Dương Chấn, dường như đã nhìn thấy cảnh tượng mà họ mong muốn.
“Này nhãi, nếu giờ cậu quỳ xuống cầu xin, sau khi linh hồn Ma Thần bị Tỏa Hồn Bình của ông Từ hấp thu, có lẽ chúng tôi sẽ cho cậu một con đường sống”.
Trần Chí Trung nhìn chằm chằm vào Dương Chấn với vẻ mặt hài hước: “Mau quỳ xuống cầu xin đi!”
Khương An Quân cười lớn: “Sao có thể bỏ qua cho cậu ta dễ dàng thế được? Ít ra cũng phải bắt cậu ta quỳ xuống, bò sang đây, liếm sạch giày cho chúng ta rồi mới nghĩ xem có tha cho cậu ta không chứ”.
…
Đám người điên cuồng chế giễu, không hề lo Từ Chấn Hoa sẽ thất bại.
Lúc này Dương Chấn cũng biết cái lọ trong tay Từ Chấn Hoa là gì qua lời đám người này.
Rõ ràng cái lọ đó là linh khí có thể hấp thu linh hồn.
Khó trách anh lại cảm nhận được lực tinh thần rất mạnh khi Từ Chấn Hoa lấy Tỏa Hồn Bình ra, thì ra nó là linh khí có sát thương chí mạng với linh hồn. Dương Chấn thầm lo lắng, liệu linh hồn Ma Thần trong người anh có bị Tỏa Hồn Bình hấp thu thật không.
Dương Chấn đang lo lắng nhanh chóng nhận ra Từ Chấn Hoa không làm gì được mình.
Anh có thể cảm nhận rõ rằng linh khí trong người Từ Chấn Hoa đang nhanh chóng biến mất, giờ đã gần như không còn.
Món linh khí đầu tiên của anh là Huyết Chủy.
Năm đó, khi anh sử dụng Huyết Chủy lần đầu cũng tương tự thế này, Huyết Chủy nhanh chóng hấp thu hết linh khí trong người anh.
Cao thủ dưới Thiên Cảnh gần như không thể sử dụng linh khí, cũng không phải vì họ không biết dùng linh khí để tăng sức chiến đấu, mà là do nó sẽ tiêu hao rất nhiều linh khí trong người.
Linh khí có cấp bậc càng cao thì điều kiện sử dụng càng khắt khe hơn.
Chẳng hạn như Thiên Tử Kiếm mà hội trưởng lão đưa cho anh, một khi sử dụng, thực lực của anh sẽ tăng vọt, nhưng với thực lực của anh bây giờ, anh không thể dùng Thiên Tử Kiếm trong thời gian dài.
“Ông Từ, linh hồn Ma Thần vẫn chưa bị Tỏa Hồn Bình hấp thu à?”
Lúc này, Trần Chí Trung nhận ra sự khác thường của Từ Chấn Hoa, ông ta nhíu mày, hỏi.
Mấy người khác cũng nhìn về phía Từ Chấn Hoa.
Lúc này sắc mặt Từ Chấn Hoa trắng bệch, như đang bị bệnh, người cũng run khẽ.
Dao động linh khí trên người ông ta yếu hẳn đi.
Từ Chấn Hoa không trả lời, giờ ông ta đang dốc toàn lực để dùng Tỏa Hồn Bình, không sao nói được.
Đám người Trần Chí Trung thấy thế thì nhìn nhau, đều thấy được vẻ lo lắng trong mắt đối phương.
Khương An Quân nghiêm nghị nói: “Chẳng lẽ Tỏa Hồn Bình mất tác dụng à?”
Bách Lý Thành Cát vội nói: “Sao có thể chứ? Tỏa Hồn Bình là bảo vật có cấp bậc cao nhất của nhà họ Từ, chỉ cần có dao động từ linh hồn Ma Thần, chắc chắn linh hồn Ma Thần sẽ bị Tỏa Hồn Bình hấp thu”.
Tề Phong cũng nói: “Tỏa Hồn Bình là bảo vật trấn giữ gia tộc của nhà họ Từ, đương nhiên sẽ không mất tác dụng!”
Sau khi dứt lời, sắc mặt của đám người vô cùng khó coi.