Mạnh Thiên Lan – Chiến Thần của biên giới phía Tây!
Đồng thời cũng là bạn thân thiết của Dương Chấn, năm đó hai người cùng huấn luyện ở chiến vực, đã trải qua rất nhiều thời khắc sống còn, họ là chiến hữu có thể giao phía sau lưng mình cho đối phương.
Hai người khác nhau ở chỗ Mạnh Thiên Lan lớn lên ở chiến vực, còn Dương Chấn thì vào chiến vực sau.
Không ngờ sau bao năm không gặp, Mạnh Thiên Lan cũng đã rời khỏi biên giới phía Tây, giờ lại tới chiến vực Trung Châu.
Hạ Lâm chợt hỏi: “Chú, chú đến từ Yến Đô, chắc là người bản địa ở Yến Đô nhỉ? Chắc Yến Đô cũng có rất nhiều cao thủ thức tỉnh đúng không? Còn chú thì sao? Có phải người luyện võ không thế?”
Có lẽ do biết Mạnh Thiên Lan cũng ở chiến vực Trung Châu, tâm trạng của Dương Chấn tốt hơn rất nhiều, thấy Hạ Lâm hỏi thế, anh khẽ gật đầu, nói: “Tôi cũng là người luyện võ!”
“Ồ?”
Hạ Lâm lập tức sáng mắt lên, háo hức nhìn chằm chằm vào Dương Chấn: “Chú, chú đến từ Yến Đô, thiên phú cũng đã thức tỉnh, chắc chắn thực lực sẽ không thấp nhỉ? Lát nữa xuống máy bay, chúng ta tìm chỗ nào để so tài nhé?”
Nhìn nắm đấm nhỏ nhắn đang siết chặt của Hạ Lâm, Dương Chấn hơi buồn cười, lắc đầu: “Thực lực của tôi yếu lắm, không phải đối thủ của cô đâu, so tài thì thôi”.
Biết thực lực của Dương Chấn không bằng mình, Hạ Lâm lập tức ỉu xìu nhưng vẫn nói: “Thực lực yếu cũng không sao, giờ linh khí đã quay lại, đối với chúng ta, đây mới chỉ là khởi đầu, chỉ cần chúng ta cố gắng tu luyện, chắc chắn thực lực sẽ tăng lên”.
“Chú đến Trung Châu, nếu gặp phải phiền phức thì cứ liên lạc với tôi, tôi sẽ giải quyết giúp chú”.
Dương Chấn mỉm cười: “Ừ!”
Có thể thấy gia thế của Hạ Lâm không tệ, hơn nữa tính cách của cô ta cũng không xấu, mới gặp lần đầu mà đã sẵn lòng giúp Dương Chấn.
Nhưng sao Hạ Lâm biết được sự mạnh mẽ của Dương Chấn chứ?
Hạ Lâm hỏi tiếp: “Chú, lát nữa chú định đi đâu? Chúng ta đi cùng nhau đi!”
Thấy Hạ Lâm nhiệt tình với Dương Chấn như thế, Cố Tư Tư bên cạnh có vẻ không vui.
“Lâm à!”
Thấy Hạ Lâm mời Dương Chấn đi cùng, Cố Tư Tư vội nói: “Lâm, ông đang chờ chúng ta ở nhà đấy”.
Hạ Lâm nói: “Chú cũng là người luyện võ, hay chú đi gặp ông với chúng tôi đi, nếu được ông thưởng thức, sau này chú có thể nghênh ngang ở Trung Châu đấy”.
Dương Chấn hiểu sự cảnh giác của Cố Tư Tư, anh nói: “Cảm ơn ý tốt của cô! Nhưng tôi chưa định gia nhập gia tộc nào”.
Thấy Dương Chấn nói thế, Hạ Lâm mới thôi, nhưng vẫn nói không ngừng.
Dương Chấn đã biết được rất nhiều thông tin về tình hình của Trung Châu qua lời Hạ Lâm nói.