Chàng Rể Chiến Thần

Chương 3750




Chủ gia tộc họ Tề sáng mắt lên, nếu lấy được lượng lớn Huyết Linh Hoàn, nhà họ Tề chỉ cần tìm thật nhiều cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong gia nhập nhà họ Tề, nếu họ đột phá thì sẽ trở thành cao thủ nhà họ Tề, còn nếu không thì nhà họ Tề cũng không tổn thất nhiều lắm.

Như thế thì nhà họ Tề sẽ có hy vọng đứng đầu trong thế giới mới, ngay cả Thủ Hộ Minh cũng chưa chắc đã dám trêu vào nhà họ Tề.

Chủ gia tộc họ Tề lạnh lùng nói: “Chắc chắn người mà Black Doctor nhắc đến sẽ không đơn giản nhỉ? Cậu nói đi, là ai?”

Nếu Dương Chấn ở đây, chắc chắn anh sẽ nhận ra người thần bí này chính là Black Doctor.

Black Doctor nhếch môi, nói: “Dương Chấn của thế tục!”

Ngày hôm sau.

Trên một chiếc máy bay từ Yến Đô đến Trung Châu, một thanh niên đang ngồi cạnh cửa sổ, chăm chú nhìn ra ngoài.

Người này không phải ai khác, chính là Dương Chấn.

Từ sau khi lên máy bay, Dương Chấn vẫn luôn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, nhớ đến vợ và con gái.

Họ đã chia xa hơn một năm.

Dương Chấn cứ tưởng mình sẽ nhanh chóng giải quyết hết phiền phức, sau đó đón Tần Nhã và Tiêu Tiêu về bên cạnh, nhưng không ngờ, giờ chẳng những anh chưa giải quyết hết phiền phức mà còn gặp nhiều nguy hiểm hơn.

Chẳng biết Tần Nhã và Tiêu Tiêu có khỏe không?

“Chị Tư Tư, chú kia lạ quá! Từ lúc lên máy bay đến giờ, chú ấy cứ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, chẳng biết đang nhìn cái gì”.

Bên cạnh Dương Chấn là một cô gái khoảng 20 tuổi, đang thì thầm với cô gái ngồi bên phải mình.

Cô gái bên phải cô ta khoảng 24 25 tuổi, có gương mặt trái xoan, dưới hàng lông mày lá liễu là đôi mắt đen ngời sáng, mái tóc dài xõa tung trên vai, quanh người cô ta tràn ngập khí chất nữ thần lạnh lùng.

Hai cô gái này đều là mỹ nữ cực phẩm, nhất là cô gái được gọi là chị Tư Tư, cô ta rất đẹp, không thua kém những ngôi sao trên màn ảnh chút nào.

Nhưng Dương Chấn như không nhìn thấy hai mỹ nữ ngồi cạnh anh.

Đương nhiên cô gái được gọi là chị Tư Tư cũng chú ý đến sự khác thường của Dương Chấn, nghe thấy cô gái kia nói thế, cô ta nhìn về phía Dương Chấn, lập tức nói nhỏ: “Anh ta chỉ khoảng 28 29 thôi, sao lại là chú được chứ?”

Cô gái trẻ hơn lè lưỡi, lập tức vỗ vào cánh tay Dương Chấn, nói: “Này chú! Chú định đến Trung Châu à?”

Nghe thấy cô ta hỏi thế, Dương Chấn mới hoàn hồn, nhìn về phía cô gái đang nhìn mình, nói với vẻ hơi cạn lời: “Chẳng lẽ chiếc máy bay này còn đi đâu nữa ư?”

Cô gái trẻ kia ngây ra, hình như không ngờ Dương Chấn lại trả lời mình như thế.

Nhưng cô ta nhanh chóng hoàn hồn, chủ động chìa tay với Dương Chấn, cười nói: “Chào chú, tôi tên Hạ Lâm, đây là chị họ tôi – Cố Tư Tư”.

Dương Chấn cũng không chìa tay ra, chỉ thản nhiên nói: “Dương Chấn!”

Sau đó anh bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, cũng không có hứng thú nói chuyện với cặp chị em này.