Dương Chấn gật đầu: “Tuy tôi không có thiện cảm với người của Hạ Giới giới Cổ Võ, nhưng cô gái tên Liễu Như Yên kia cũng được, cô ta dẫn người vào Bắc Vực, cũng là cơ hội rất tốt với Võ Tông, quan trọng nhất chính là sự tồn tại của cô ta có thể giúp Võ Tông giảm bớt không ít phiền phức”.
Anh nói rồi nhìn về phía Mã Siêu: “Chúng ta đi thôi!”
Đỗ Trọng nhìn hai người lái xe rời đi với vẻ cảm khái, trước đó khi Dương Chấn vừa tới Bắc Vực, anh chỉ có thực lực Siêu Phàm Cảnh, không ngờ giờ anh đã có thể đánh bại cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ.
Quan trọng là anh mới đạt đến Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, sau khi anh đột phá Thiên Cảnh Nhị Phẩm thì sẽ mạnh đến mức nào chứ?
Đỗ Trọng bỗng vô cùng mong chờ vào tương lai của Dương Chấn.
Phía bên kia, sau khi dẫn đám người Hạ Quân rời khỏi Võ Tông, Liễu Như Yên lập tức gọi người, chuẩn bị tiến vào Bắc Vực.
“Chị Liễu, Dương Chấn ngông cuồng quá, cậu ta tưởng mình đánh bại cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ là sẽ vô địch thiên hạ à?”
“Đúng thế, phải biết rằng ở Hạ Giới giới Cổ Võ, có không ít người đánh bại được cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ”.
Dịch Phi Dương và Doãn Thiên Kiều nói với vẻ không vui.
Hạ Quân chợt nói: “Nhưng ở Hạ Giới giới Cổ Võ, không ai đánh bại được cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ bằng thực lực Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ”.
Liễu Như Yên gật đầu, nhìn về phía đám người: “Dương Chấn không hề đơn giản, tuy có lẽ việc cậu ta có thể phát huy thực lực mạnh như thế cũng liên quan đến linh hồn Ma Thần trong cơ thể cậu ta, nhưng không thể phủ nhận rằng cậu ta rất mạnh”.
“Phải biết rằng, việc chịu được linh hồn Ma Thần đã cho thấy cơ thể cậu ta mạnh đến mức có thể chịu được linh hồn cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm đỉnh phong”.
“Hơn nữa, với tầm mắt của Ma Thần, sao có thể nương nhờ vào một kẻ vô dụng chứ? Dương Chấn mạnh hơn những gì mà chúng ta biết nhiều”.
“Sau này vẫn phải nghĩ cách làm thân với cậu ta, cho dù là ở Trung Giới giới Cổ Võ, người như thế cũng được coi là thiên tài hàng đầu”.
Nghe thấy Liễu Như Yên nói thế, đám người đều gật đầu, nghiêm túc nói: “Chị Liễu yên tâm, chúng em cũng chỉ than phiền với chi thôi, chứ vẫn công nhận thực lực của cậu ta mà”.
Lúc này, trong một chiếc xe đang vội vàng rời khỏi Bắc Vực.
Nét mặt Tề Anh Vệ méo mó vì giận dữ, anh ta nghiến chặt răng, cơn giận trong lòng khiến anh ta như sắp nổ tung.
Tề Anh Tuyết lo lắng nói với Tề Anh Vệ: “Anh, anh đừng khó chịu nữa, tên khốn kia ỷ vào việc mình có thể mượn sức mạnh của Ma Thần để chiến đấu nên mới dám hống hách như thế, nếu không có linh hồn Ma Thần trong người, hắn chỉ là con kiến hôi thôi”.
“Im miệng!”
Tề Anh Vệ quát, cắn răng: “Em tưởng hắn dễ dàng đánh bại anh vì mượn sức mạnh từ linh hồn Ma Thần thật à?”
Tề Anh Tuyết giật mình: “Chẳng lẽ không đúng ạ?”