Đương nhiên, đây chỉ là sự thay đổi trên cơ thể anh ta, trong lòng anh ta, Dương Chấn vẫn là người anh em tốt nhất.
Nghe thấy hai người nói chuyện, lúc này đám người mới hoàn hồn.
Tề Anh Tuyết nhìn bảy cao thủ nhà họ Tề đã chết, không ngừng run rẩy, cô ta không sao tưởng tượng nổi ở thế tục lại có người đáng sợ như thế.
Sắc mặt đám người Liễu Như Yên cũng trắng bệch, nếu Dương Chấn nhờ sức mạnh của Ma Thần thì mới có thực lực mạnh mẽ như thế, vậy thanh niên vừa đánh chết năm cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm đỉnh phong của nhà họ Tề trẻ hơn cả họ là thế nào đây?
“Cần giết không ạ?”
Lúc này, Mã Siêu bỗng nhìn về phía Tề Anh Vệ và Liễu Như Yên, hỏi Dương Chấn.
Giờ Dương Chấn vẫn chưa rõ tình hình cụ thể của hai phe Tề Anh Vệ và Liễu Như Yên, chỉ biết Tề Anh Vệ muốn giết anh, sau đó anh giết người của Tề Anh Vệ.
Nghe thấy Mã Siêu nói thế, các cao thủ của Hạ Giới giới Cổ Võ không khỏi run rẩy.
Họ đã tận mắt chứng kiến sự mạnh mẽ của Mã Siêu, ngay cả cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm đỉnh phong cũng bị anh ta giết chết bằng thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn.
Nói gì đến đám thanh niên còn chưa bước vào Thiên Cảnh như họ.
Dương Chấn vô thức nhìn về phía Đỗ Trọng, Đỗ Trọng vội nói: “Cậu Chấn, đừng ra tay nữa”.
Ông ta nói rồi chỉ về phía Liễu Như Yên: “Đây là thiên tài số một của nhà họ Liễu – gia tộc hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ, tên Liễu Như Yên”.
“Trước khi các cậu đến, nhờ cô Liễu ra mặt nên Võ Tông mới có thêm thời gian, bằng không, sau khi cậu tới đây, Võ Tông đã biến mất rồi”.
Nghe thấy Đỗ Trọng nói thế, sắc mặt Dương Chấn dễ nhìn hơn rất nhiều, anh nhìn thoáng qua Liễu Như Yên rồi dời mắt.
Thấy Dương Chấn chỉ thản nhiên liếc mình, Liễu Như Yên bỗng cảm thấy vô cùng thất bại.
Ở Hạ Giới giới Cổ Võ, chẳng những cô ta là thiên tài nhà họ Liễu mà còn là người đẹp hàng đầu trong thế hệ trẻ.
Rất nhiều thiên tài muốn chủ động tiếp cận cô ta, nhưng Dương Chấn còn không thèm nhìn cô ta thêm một cái.
Quan trọng là khi Dương Chấn quay sang hồi nãy, anh còn nhìn tận mấy người, cũng chỉ khẽ liếc cô ta một cái mà thôi.
Dương Chấn không biết suy nghĩ trong lòng Liễu Như Yên, anh lại nhìn về phía Tề Anh Vệ, trong mắt lóe lên sát khí mãnh liệt.
Dương Chấn lạnh lùng nói: “Hai người này thì đáng chết nhỉ?”
Bị Dương Chấn để mắt tới, Tề Anh Vệ thấy lạnh thấu xương, nhưng với tư cách là thiên tài hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ, anh ta vẫn cố giả vờ bình tĩnh, thật ra trong lòng đang rất bối rối.
Chân Tề Anh Tuyết mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất.
Cảm nhận được sát khí mãnh liệt của Dương Chấn với Tề Anh Vệ, nét mặt Đỗ Trọng trở nên nghiêm nghị.