Ánh chớp lấp lóe quanh Võ Thần Thương, như thần khí xuất hiện.
Khí thế mạnh mẽ bỗng bùng nổ từ Võ Thần Thương.
Ngay sau đó, Võ Thần Thương hóa thành một bóng trắng mờ ảo.
Bóng trắng đó đứng giữa trời, tựa như thiên thần đến từ chín tầng mây.
Cùng lúc đó, Dương Chấn đang đưa Mã Siêu tới Võ Tông, khi còn cách Võ Tông mấy nghìn mét, anh bỗng cảm nhận được khí thế đáng sợ.
“Có chuyện gì thế này?”
Dương Chấn kinh hãi, nhấn ga, dừng xe lại.
Ngay sau đó, cảnh tượng khiến anh khiếp sợ đã xảy ra.
Võ Thần Thương bay lên cao, lơ lửng trên vùng trời Võ Tông, sau thoáng chốc, Võ Thần Thương bỗng biến thành bóng một ông lão mặc áo trắng.
Dương Chấn run bần bật, sắc mặt trắng bệch, cơn giận khủng khiếp lan ra từ người anh.
“Dấu ấn của thần!”
Dương Chấn gần như nghiến răng nghiến lợi khi nói câu này.
Tuy anh không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh hiểu rõ, nếu Võ Tông không bị dồn vào đường cùng, Đỗ Trọng sẽ không bao giờ triệu hồi linh hồn Võ Thần trước khi anh tới.
Rõ ràng, bóng trắng đang lơ lửng trên vùng trời Võ Tông cũng không phải ai khác, mà chính là người đã sáng lập Võ Tông trong truyền thuyết – Võ Thần!
Khí thế đáng sợ lan ra từ linh hồn Võ Thần.
Linh hồn Võ Thần cũng không cố tình làm thế, mà do thực lực của lão quá mạnh, khi làm gì cũng sẽ phóng ra sức mạnh Võ Thần bá đạo.
“Cho dù là ai thì cũng phải chết!”
Dương Chấn tức giận quát, khởi động xe, chở Mã Siêu lao như điên về phía Võ Tông.
Dấu ấn của thần ở Võ Tông vốn được dùng để trấn áp sức mạnh long mạch trong người Mã Siêu, nhưng bây giờ, dấu ấn của thần ở Võ Tông đã bị sử dụng, điều này cũng đồng nghĩa với việc hy vọng trấn áp sức mạnh long mạch trong người Mã Siêu bằng dấu ấn của thần sẽ tan biến.
Đây là cách duy nhất mà Dương Chấn có thể tìm được bây giờ, nhưng nó đã bị phá hỏng, có thể tưởng tượng được anh đang tức giận đến mức nào.
Ở Võ Tông.
Người của Võ Tông đều quỳ rạp xuống đất, còn không dám ngẩng lên nhìn linh hồn Võ Thần.
Khi thấy linh hồn Võ Thần được triệu hồi, hai hộ vệ nhà họ Tề gần như rời khỏi trận chiến ngay tức khắc, tới trước mặt Tề Anh Vệ.
Ba cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm đỉnh phong còn sống bên Liễu Như Yên cũng tới trước cô ta.
Cả Võ Tông đều chìm trong khí thế khủng khiếp.
Hạ Quân, Dịch Phi Dương và Liễu Như Yên nghiêm nghị vây quanh Liễu Như Yên.
Tề Anh Tuyết không ngừng run rẩy, hỏi Tề Anh Vệ bên cạnh: “Anh, đây… đây là Võ Thần trong truyền thuyết ạ?”