Nhạc Không cắn chặt răng, khuôn mặt đầy máu trông vô cùng dữ tợn.
Dương Chấn vừa dùng lĩnh vực Trọng Lực để khiến anh ta nằm rạp ra đất, đối với anh ta, đây đúng là sự sỉ nhục.
Nhưng trong người Dương Chấn lại có linh hồn Ma Thần, anh ta không làm gì được anh.
“Chúng ta đi!”
Khi sắp hết một phút, Nhạc Không bỗng cắn răng.
Dương Chấn nhìn ba người rời đi, trong mắt lóe lên sát khí mãnh liệt, nhưng sau cùng anh vẫn không đuổi theo.
Nếu anh dốc toàn lực đánh một trận, đúng là sẽ giết được ba người nhà họ Nhạc, nhưng anh cũng phải tiêu hao rất nhiều.
Anh đã trở thành kẻ thù chung của cả Hạ Giới giới Cổ Võ, sẽ phải đối mặt với kẻ địch mạnh bất cứ lúc nào, trước khi ngủ say, linh hồn Ma Thần cũng đã nói với cao thủ của Hạ Giới giới Cổ Võ, cao thủ dưới Thiên Cảnh Tam Phẩm có thể tới đối phó với Dương Chấn.
Hay nói cách khác, anh sẽ phải đối mặt với cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm đỉnh phong bất cứ lúc nào.
Giờ anh phải luôn duy trì trạng thái tốt nhất.
Nhạc Không là dòng chính của thế lực hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ, nếu anh ta chết ở đây thật, chắc chắn nhà họ Nhạc sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh.
Hiện giờ anh không muốn dây vào quá nhiều kẻ địch mạnh.
“Cậu Chấn, cảm ơn cậu đã cứu mạng!”
Đúng lúc này, Lục Bán Liên dẫn cao thủ Thánh Cung tới, chắp tay với Dương Chấn.
Người của Thánh Cung đều có vẻ cảm kích.
Nếu không có Dương Chấn, hôm nay Thánh Cung sẽ xong đời.
Dương Chấn khẽ gật đầu, nhìn về phía Lục Bán Liên: “Tốt nhất các vị nên chuẩn bị tâm lý, giờ kết giới đã tan vỡ, thế lực ở giới Cổ Võ đã bắt đầu phân chia lãnh thổ của thế tục, chắc chắn Ma Sơn sẽ bị rất nhiều thế lực hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ nhòm ngó, hôm nay người nhà họ Nhạc đi rồi, nhưng có lẽ vẫn sẽ có thế lực khác của giới Cổ Võ tới Thánh Cung”.
Anh cũng không nói bừa, mà đang trình bày sự thật.
Nghe thấy anh nói thế, sắc mặt người của Thánh Cung trắng bệch.
Họ hiểu Dương Chấn cũng không nói quá, kết giới chưa tan vỡ mà thế lực hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ đã tới Thánh Cung rồi.
“Nếu Thánh Cung gặp nguy tiếp, mong Cậu Chấn ra tay giúp đỡ, Thánh Cung sẽ cảm tạ hậu hĩnh!”
Lục Bán Liên nhìn về phía Dương Chấn với vẻ cầu khẩn.
Dương Chấn lắc đầu với vẻ cay đắng: “Rất xin lỗi! Tôi không thể đồng ý được! Nếu tôi ra mặt giúp Thánh Cung thì chỉ khiến Thánh Cung gặp tai họa lớn hơn mà thôi”.
Nói đến đây, nét mặt Dương Chấn trở nên nghiêm nghị, anh ngẩng đầu nhìn kết giới đã biến mất trên vùng trời Thánh Cung, trầm giọng nói: “Dù sao kết giới cũng tan vỡ vì tôi, tôi đã trở thành kẻ thù chung của cả Hạ Giới giới Cổ Võ!”