Chàng Rể Chiến Thần

Chương 3655




“Ầm!”

Ngay sau đó, khí thế của Bùi Thiên Âm lập tức tăng vọt.

Uy thế đáng sợ lan ra từ người bà ta.

Lệ Trần cảm nhận được luồng sức mạnh này, bèn mỉm cười hài lòng, dùng nốt chút sức lực cuối cùng để nói: “Thiên Âm, sống tiếp nhé!”

Ngay sau khi dứt lời, cơ thể lão mềm nhũn, ngã xuống giữa vũng máu.

“Không!”

Bùi Thiên Âm đau khổ hét lên, xuất hiện trước mặt Lệ Trần ngay tức khắc, ôm cơ thể cháy đen của Lệ Trần vào lòng.

“Lệ Trần!”

Bà ta ôm cơ thể Lệ Trần, gào khóc.

Vào giây phút này, bà ta chỉ thấy vô cùng hối hận, nếu bà ta không cố chấp muốn đánh với Lệ Trần, ép bản thân đột phá, sao Lệ Trần lại phải hy sinh vì bà ta đây?

Dương Chấn nhìn Lệ Trần trong lòng Bùi Thiên Âm, mắt đỏ ngầu, siết chặt nắm tay.

Anh biết vướng mắc tình cảm giữa Lệ Trần và Bùi Thiên Âm, cũng biết đây là lựa chọn của Lệ Trần.

Nhưng anh không giúp gì được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lệ Trần chịu thiên kiếp thay Bùi Thiên Âm rồi hy sinh.

Lúc này, Bùi Thiên Âm đã ngừng khóc, ánh mắt vô cùng tuyệt vọng.

Bà ta cúi đầu nhìn Lệ Trần trong lòng mình, nét mặt hết sức bình tĩnh.

Mái tóc dài của bà ta bỗng bạc đi với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.

Tuy bà ta đã có tuổi, nhưng vì cảnh giới rất cao nên vẫn giữ được vẻ ngoài của phụ nữ bốn mươi, năm mươi tuổi, nhưng giờ mái tóc đen của bà ta đã trở nên bạc trắng.

Không những thế, da bà ta cũng bắt đầu nhăn nheo.

Chỉ sau thoáng chốc, từ một người phụ nữ xinh đẹp bốn, năm mươi tuổi, Bùi Thiên Âm đã trở thành một bà lão bảy, tám mươi tuổi, nếp nhăn chằng chịt khắp mặt.

Nhưng thế vẫn chưa hết, bà ta vẫn đang không ngừng già đi.

Hơi thở chết chóc mãnh liệt bao trùm lấy bà ta.

Trái lại, sức sống mạnh mẽ đang không ngừng lan ra từ người Lệ Trần.

Trên cơ thể cháy đen của Lệ Trần, những mảng da cháy bắt đầu tróc ra.

Những chỗ tróc ra tựa như da của em bé.

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người sững sờ.

Dương Chấn cũng tròn mắt, tuy anh không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể cảm nhận rõ, Lệ Trần vốn đã bỏ mạng lại khôi phục sức sống, trái tim cũng đập tiếp, nhịp thở hồi phục.

Nhưng sức sống của Bùi Thiên Âm lại yếu dần.